Chương 22 : Tiểu trấn
Editor: Tịnh Vũ
Đầu ngón tay linh hoạt chuyển động, chỉ trong chớp mắt, Lục Ly đã thuận lợi trói hai tay và cả người của Hiên Viên Lăng lại với nhau.
Mặt nạ bằng bạc bị đẩy lên, trên gương mặt tuấn tú kia lại mang nụ cười rực rỡ như cũ, Lục Ly nhẹ nhướng mày, cúi đầu, ở bên môi mỏng khẽ nhếch nhẹ nhàng ấn xuống một nụ hôn.
“Vương gia phu quân nghỉ ngơi cho khỏe đi.” Trong mắt lướt qua một tia ánh sáng, bên môi hiện lên nụ cười giảo hoạt hiếm thấy.
Dứt lời, lại ngồi về vị trí cũ, nghiêng người dựa vào thành xe, miễn cưỡng lật quyển quốc sử mới vừa đoạt lại khi nãy.
Hiên Viên Lăng ngược lại cũng không tức giận, vẫn là bộ dạng bị trói, nhưng ánh mắt lướt qua lại khóa thật chặt trên bóng người mảnh khảnh .
“Bổn vương có thể hiểu thành, là đang bị Vương phi đùa giỡn sao?”
“Ta chỉ là đang đối lại trò chơi, người chân chính trêu đùa, là ngươi.” Lục Ly cũng không quay đầu lại đáp, ánh mắt nhanh chóng lướt qua thông tin trên trang sách.
Phút chốc trở nên an tĩnh, bỗng nhiên một đạo kình phong từ phía sau tấn công tới, Lục Ly nhanh chóng vươn tay hất màn xe lên, thân hình chợt lóe, nửa người đã ở ngoài xe ngựa.
“Vương phi, sao...” Một mực đang chuyên tâm đánh xe Hiên Lục tưởng rằng Vương phi nhà mình cảm thấy bên trong xe quá mức ngột ngạt, cho nên ra ngoài quan sát một chút, nhưng không nghĩ lời còn chưa nói hết, liền thấy từ bên trong xe có một cánh tay duỗi ra kéo người trở lại, không khỏi kinh ngạc đem những lời định nói ngăn ở miệng. Nháy mắt mấy cái, có chút buồn bực, mới vừa rồi người kéo Vương phi kia chính xác là Vương gia nhà mình ư ? Từ trước đến nay chủ tử không gần nữ sắc lại... Lẽ nào, chủ tử cấm dục nhiều năm như vậy cuối cùng cũng bắt đầu muốn thỏa mãn dục vọng?
Bên ngoài Hiên Lục đang suy đoán, bên trong xe lại là một quang cảnh khác.
Hiên Viên Lăng đem người đè ở dưới thân, ánh mắt thẳng tắp dừng trên dung nhan tinh xảo , “Ngươi biết mị thuật?”
Lục Ly không đáp, hạ thủ cũng không ngừng, tay phải lật lại, một lực đạo đánh úp về phía nam nhân, lại không nghĩ tới bị phát hiện ý đồ, một bàn tay liền kìm chặt hai tay vững vàng. Lục Ly không khỏi buồn bực cái thân thể này quá mức yếu ớt không đủ lực.
“Bổn vương khi nào thể hiện ra, khiến ngươi cảm thấy chỉ bằng một cái đai lưng lại có thể khống chế được vậy?” Giọng nói trầm thấp vang lên bên tai, mang theo khí thế bá đạo cùng cưỡng chế.
Lục Ly trong mắt vẫn không mang chút hốt hoảng nào, giương môi cười một tiếng, “Ta vẫn còn chiêu, Vương gia có muốn thử một chút không.” Vừa nói, người nhẹ nhàng động, chân sau dọc theo thân thể cường tráng chậm rãi nhắm đến.
“Nếu như, ngươi nguyện ý để cho ta nếm thử vị máu của ngươi một chút, sau đó ta cũng không ngại tiếp tục cùng ngươi.” Tiếng nói hạ xuống, Lục Ly liền cảm giác ở cổ truyền tới chút đau nhói, đến nỗi có thể cảm giác được răng nhẹ nhàng ma sát trên da thịt.
Hiên Viên Lăng hài lòng phát hiện người dưới thân trong nháy mắt trở nên cứng ngắc, siết chặt hai tay, đầu đè trên đầu vai gầy gò.
Lục Ly không thoải mái chuyển động cơ thể, muốn tách ra, nhưng trên đầu lại truyền tới giọng nói lạnh lùng, “Nếu như ngươi muốn lấy sắc để hầu hạ ta thật, thì có thể tiếp tục giãy giụa.”
Lục Ly trong nháy mắt ngừng động tác lại, mặc dù ở trong lòng hận đến nghiến răng, lại không thể không khuất phục. Dẫu sao người nam nhân này trước mắt đối với mình mà nói, vẫn còn vô cùng nguy hiểm. Thay vì chống đối, không bằng thỏa mãn ý nguyện của hắn.
...
Dọc đường, xe ngựa gần như rất ít khi dừng lại, mà đánh xe cũng là do Hiên Nhất, Hiên Nhị cùng Hiên Lục ba người thay phiên nhau làm.
Ngoại trừ buổi tối bị ép làm “Gối ôm” bên người ra, phần lớn thời gian ban ngày dùng để nắm rõ sâu sắc toàn vẹn lịch sử của thời không này, Lục Ly đối với lần hành trình này tương đối hài lòng.
Đi xe ngựa không nhanh không chậm sau nửa tháng, rốt cuộc cũng đến tiểu trấn tiếp giáp với Hoa Tuyết Sơn.
Vị trí địa lý của Hoa Tuyết Sơn đơn giản mà nói vốn tương tự giống như đỉnh núi vậy, chẳng qua cao hơn rất nhiều, do đó lúc gần đến đầu mùa đông, từ giữa sườn núi trở lên chính là một mảnh tuyết trắng xóa. Tại tiểu trấn cách Tuyết Sơn một đoạn rất dài đã có thể cảm nhận được không khí lạnh lẽo khác thường.
Đến lúc trời nhá nhem tối, mặt trời đã lặn xuống dưới đường chân trời, chỉ còn lại những tia sáng vàng nhạt ấm áp chiếu xuyên qua những đám mây trên ngọn núi cao vút, làm cho tuyết trắng kia cũng bị bao phủ một tầng màu vàng nhàn nhạt. Từ xa nhìn lại, tựa như tiên cảnh vậy.
Lục Ly xuống xe ngựa, tầm mắt lướt qua cảnh quang bốn phía, lại thấy trước mặt nói đơn giản là tiểu trấn không bằng nói chỉ có hai căn nhà ở hiu quạnh.
Bên trái là hai gian nhà được nối liền với nhau, ở cửa có một cây cổ thụ cao lớn, trên cây treo một lá cờ vải ố vàng, bị gió lớn thổi bay phần phật, mơ hồ còn có thể thấy được bên trên có một chữ “Tửu” lớn, cửa hơi hé, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng cười nói thô kệch bên trong.
Mà bên phải lại là một gian nhà lá rách rưới, nóc nhà bị thủng một lỗ to, tường đất cũng rớt xuống một khối, thậm chí có thể xuyên qua cái lỗ lớn kia thấy rõ tình huống bên trong. Nếu không phải chăn mền ở trên cái giường đá kia được gấp xếp gọn gàng sạch sẽ, thật đúng là khó khăn để cho người ta tin tưởng trong phòng như vậy lại vẫn có người ở.
Hiên Nhất đến bên cạnh Hiên Viên Lăng cúi đầu nói một tiếng, liền cất bước đi tới quán trọ kia .
Rất nhanh, cánh cửa khép hờ mở ra, một người nam nhân trung niên cao gầy cùng Hiên Nhất đi tới, nhìn Hiên Viên Lăng cùng Lục Ly một cái, liền biết vận may phát tài của mình đã đến, lập tức nở nụ cười đầy mặt, cất cao giọng nói: “Hai vị quan khách nhất định là từ phương xa tới, tiểu quán đã lâu chưa có khách tới. Bên ngoài trời rét đất lạnh, mời mấy vị vào nhà hơ lửa sưởi ấm.” Vừa nói, vừa quay đầu nhìn vào trong nhà quát một tiếng, “A Trụ, mau chạy ra đây thu dọn xe ngựa cho khách.”
Một người có giọng nói trẻ tuổi đáp lời một tiếng, một người thiếu niên mang dáng vẻ trẻ trung đi đến, ánh mắt len lén đánh giá những vị khách đường xa tới, tầm mắt dừng lại trên gương mặt Lục Ly, lập tức gương mặt đỏ ửng, đứng tại chỗ không chịu di chuyển.
Ông chủ quán trọ nâng mắt liếc qua Hiên Viên Lăng đang mang mặt nạ, chỉ cảm giác lạnh lẽo từ dưới chân dâng lên, nhất thời giật mình, tỏ ý quở mắng con trai mình: “Tiểu tử vô liêm sỉ này, còn không mau đi!”
A Trụ lại len lén liếc nhìn Lục Ly một cái, nhưng tầm mắt lại đối diện với người phía sau mặt nạ kia, chỉ cảm thấy ánh mắt người kia rét lạnh như băng vậy, khiến cả người không thể nhúc nhích được. Cho đến lúc bị cha mình đẩy một cái, mới lảo đảo đi qua nhận dây cương trong tay hắc y nhân.
Sắc mặt nam nhân trung niên thay đổi mấy lần, trong lòng nổi lên mấy phần sợ hãi, thần sắc trên mặt lại càng tỏ ra cung kính, cúi đầu đón mấy người vào.
------------------------------------