Khi nghe thấy lời này, hai chân Thư Quỳnh Lam lập tức không thể không khống chế được mà điên cuồng run rẩy.
Bản thân lại đã đắc tội với toàn bộ nhân vật máu mặt của cả Tỉnh Nam Lộc?
“Uỳnh.”
Nghĩ đến điểm này, cô ta lập tức suýt chút nữa ngã ra trên đất. Sắc mặt lập tức chuyển sang màu trắng bệch như tờ giấy trắng, giống như đã nhìn thấy ma vậy.
Đặc biệt là sau khi cô ta liên tưởng đến bản thân không những đuổi hai người Lâm Thiệu Huy, mà thậm chí còn muốn động tay động chân với bọn họ, định đánh bọn họ đến chết thì lập tức sợ hãi muốn nhanh chóng chuồn đi.
Khi Từ Bạch Đình nghe thấy lời này thì cũng hóa đá tại chỗ.
Trong ánh mắt anh ta tràn ngập vẻ kinh hãi.
Đặc biệt là anh ta còn nhìn thấy trong số những nhân vật lớn đó lại có một người, người đó thậm chí còn là khách quý của nhà họ Từ bọn họ.
Vậy mà lúc này, người đó lại chẳng chút do dự phản bội lại nhà họ Từ bọn họ, quay qua quỳ trước chân của Bạch Tố Y.
Đây chắc chắn là ảo giác.
Lúc này, người không cách nào có thể tiếp nhận được đương nhiên là Ôn Nhã Như.
Nửa năm trước, hai người này còn chỉ là một kẻ đáng bỏ đi. Vậy mà mới trôi qua nửa năm ngắn ngủi, sao có thể đã đứng trên đỉnh cao quyền lực rồi được?
Chuyện này… nhất định là giả.
Lúc này, cô ta điên cuồng nhìn những nhân vật máu mặt đó, cuồng loạn hét lên: “Là giả. Bọn họ tuyệt đối không thể là Tông chủ Nam Lộc được. Các ông đều đã bị bọn họ lừa rồi!”
Hả?
Trong nháy mắt, những nhân vật lớn đó đều đổ dồn ánh mắt hung dữ về phía cô ta, nhìn chằm chằm vào cô ta.
Khóe miệng đều giương lên một nụ cười trào phúng.
Người phụ này đúng là ngu ngốc đến không thể ngu ngốc hơn được nữa rồi. Chuyện đã đến nước này rồi còn sống chết không hối cả. Đúng là tìm đường chết.
Mà Lâm Thiệu Huy cũng lạnh lùng đưa mắt nhìn, giọng điệu mang theo ý giết chóc, nói: “Nếu bọn họ đã định đánh chết bọn tôi, vậy các ông cũng không cần nương tay.”
“Uỳnh!”
Những người vệ sĩ của những nhân vật máu mặt đó đều không chút kiêng dè, đi về phía mấy người bọn họ.
Nhìn thấy cảnh tượng này, đám người Thư Quỳnh Lam và Ôn Nhã Như lập tức cảm thấy một luồng khí lạnh xông thẳng lên trời.
Trên khuôn mặt bọn họ đều mang theo vẻ vô cùng sợ hãi.
Bọn họ có nằm mơ cũng không ngờ đến cục diện lại sẽ biến chuyển theo hình thức này. Đối phương muốn lật ngược lại, đánh bọn họ thành tàn phế?
“Anh yêu ơi, chúng ta phải làm sao đây?”
Ôn Nhã Như lập tức hoảng loạn, nắm chặt lấy tay Từ Bạch Đình, vẻ mặt vô cùng sợ hãi.
Mà lúc này, sắc mặt Từ Bạch Đình cũng vô cùng căng thẳng, vội vàng hét lớn: “Các ông muốn làm gì? Tôi là cậu chủ của nhà họ Từ ở Bắc Lộc, Từ Bạch Đình đấy. Nếu các ông dám động vào tôi thì chắc chắn nhà họ Từ sẽ không để cho các ông sống yên.”
Chỉ là, những nhân vật máu mặt đó lại chỉ đồng loạt cười lạnh.
“Nhà họ Từ? Đã đắc tội với Tông chủ Nam Lộc thì đừng nói là cậu, cho dù là Tông chủ Bắc Lộc, nhà họ Tiêu đến đây thì cũng phải chết!”
Cái gì?
Nghe thấy lời này, Ôn Nhã Như và Từ Bạch Đình lập tức đổ mồ hôi lạnh, tim bọn họ đều đập điên cuồng.
Điên rồi.
Những người này đã điên hết rồi.
Vì hai kẻ giả mạo mà không tiếc làm kẻ địch với nhà họ Từ?
Cộp cộp cộp.
Mà tiếng bước chân của những người vệ sĩ khi rơi vào trong tim bọn họ thì giống như âm thanh của địa ngục đang đến đoạt mạng.
Điều này khiến bọn họ vô cùng sợ hãi.
Chỉ là.
“Uỳnh!”
Một loạt tiếng gào rú của động cơ đồng loạt vang lên, là từ một góc phố khác truyền đến.
Một chiếc xe sang trọng trị giá trăm ngàn đô đang lao đến.
Nhanh chóng dừng lại trước cửa của cửa hàng Rolls-Royce.
Rầm rầm rầm.
Tiếp ngay sau đó, từ trong xe lần lượt một nhóm người mặc vest đen chỉnh tề bước xuống. Tổng cộng có hai, ba chục người, toàn bộ đều mang theo phong thái hiên ngang, sang trọng hơn người.
Mà khi nhìn thấy người đàn ông trung niên dẫn đầu, sắc mặt đám nhân viên của cửa hàng Mercedes-Benz như Thư Quỳnh Lam đều lần lượt lộ ra vẻ vui mừng đến điên cuồng.
“Đó là người tổng phụ trách của Mercedes-Benz ở khu vực Nam Lộc chúng ta, Hoa Thiên Thành.”
“Chúng ta được cứu rồi.”
Lúc này, bọn họ giống như đã nắm được cọng cỏ cứu mạng, điên cuồng vẫy tay với phía Hoa Thiên Thành.
“Sếp Thành, mau đến cứu chúng tôi.”
“Sếp Thành, nơi này có người mạo nhận Tông chủ Nam Lộc, còn muốn đánh chúng tôi thành tàn phế.”
Mà lúc này, Thư Quỳnh Lam cũng đã thay đổi tư thế trước đó, dương dương tự đắc nhìn hai vợ chồng Lâm Thiệu Huy, trong mặt lộ ra vẻ hung hãn: “Đồ chó, dám mạo nhạn Tông chủ Nam Lộc? Tổng phụ trách ở Tỉnh Nam Lộc của bọn tôi đến rồi.”
“Các người chết chắc rồi.”