Cái gì?
Nghe anh nói vậy, hai người Ôn Nhã Như sững người ra.
“Phụt!”
“Ha ha ha!”
Một giây sau, bọn họ như nghe được chuyện vô cùng buồn cười, điên cuồng cười ha hả.
Ôn Nhã Như ôm bụng mình, cảm thấy mình sắp cười đến đau cả bụng rồi:
“Lâm Thiệu Huy, anh đang nói đùa à? Một người vô dụng như anh còn dám uy hiếp chúng tôi? Anh sắp chết đến nơi rồi đấy mà còn không biết, đúng là đáng buồn!”
Bây giờ Lâm Thiệu Huy đã là con cá trên thớt, mặc cho bọn họ làm thịt.
Cái gì?
Nghe cô ta nói như vậy, Bạch Tố Y lập tức thay đổi sắc mặt. Trong mắt cô còn có một chút oán hận, cô nổi giận nói:
“Ôn Nhã Như, ý cô là gì?”
Ôn Nhã Như lập tức dùng ánh mắt oán độc nhìn cô chằm chằm:
“Đến lúc đó cô sẽ biết.”
Cô ta không muốn bây giờ đã dọa cho hai người bọn họ chạy mất dép. Cô ta vẫn muốn nhìn thấy vẻ mặt tuyệt vọng khi không chạy thoát khỏi cái chết của hai người!
Sau đó, hai người sẽ phải quỳ trên đất, cầu xin sự tha thứ của vợ chồng cô ta.
Cùng lúc đó, btd cũng dùng ánh mắt tàn độc nhìn chằm chằm Lâm Thiệu Huy và Bạch Tố Y:
“Hôm nay, hai người nhất định sẽ phải trả cái giá thật đắt cho hành động của mình! Nhất định là mày, Lâm Thiệu Huy! Chân của tao, mày sẽ phải dùng mạng để trả!”
Cái gì?
Nghe anh ta nói như vậy xong, tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Sau đó mọi người nhao nhao nhìn Lâm Thiệu Huy bằng ánh mắt mỉa mai. Thì ra là thằng nhãi này đã đánh nát hai chân của Từ Bạch Đình.
Một thằng con rể vô dụng phải sống dựa vào vợ của mình mà cũng dám ra tay với cậu chủ của nhà họ Từ, đúng là chán sống!
Ngớ ngẩn.
Sự khinh thường và mỉa mai của mọi người đối với Lâm Thiệu Huy càng lúc càng tăng lên.
Nhưng lúc này, trong mắt Lâm Thiệu Huy lại rất lạnh lùng, anh nhếch môi cười:
“Xem ra ngày đó muốn hai chân của mày là nhân từ với mày quá rồi!”
Trời ạ!
Anh vừa dứt lời, hai con ngươi của Từ Bạch Đình lập tức tràn đầy sự oán hận, nhìn chằm chằm vào Lâm Thiệu Huy.
“Thằng chó, đáng lẽ lúc đó mày nên giết luôn tao đi! Nhưng đáng tiếc, bây giờ mày hối hận thì đã quá muộn rồi!”
Từ Bạch Đình cười âm u:
“Bây giờ, có một đại tông sư như ngài Nghiêm Ngọc Đường ở đây, mày đừng hòng sờ được một cọng tóc gáy của tao! Ngược lại, tao muốn mày chết lại dễ như trở bàn tay!”
Nói đến đây, Từ Bạch Đình dường như đã cảm nhận được niềm vui sau khi báo được thù, trên mặt anh ta cũng chỉ còn sự vui mừng điên cuồng, khuôn mặt dần trở nên dữ tợn.
Nhưng, lời nói này của Từ Bạch Đình lại khiến toàn bộ những người có mặt ở đây đều giật mình.
Mắt của bọn họ trợn tròn, đồng loạt nhìn về phía Từ Bạch Đình, trong mắt lộ ra vẻ kính sợ.
Nghiêm Ngọc Đường!
Hộ thần của nhà họ Tiêu ở Bắc Lộc, ông ta cũng tới đây sao?
Hơn nữa, còn đến làm chỗ dựa cho Từ Bạch Đình?
Trong nháy mắt, đám người đều lộ ra vẻ kích động, giống như gặp được thần linh, vui đến phát điên.
“Không ngờ là khi còn sống tôi còn được nhìn thấy một nhân vật truyền kì như thế!”
“Trời ạ! Tôi nghe nói, ông ta chính là công thần ba đời của nhà họ Tiêu, đã phục vụ đến đời chủ nhà thứ ba của nhà họ Tiêu rồi, cũng lập vô số chiến công cho nhà họ Tiêu! Ngay cả chủ nhà của nhà họ Tiêu cũng phải tôn trọng gọi ông ta một tiếng ngài!”
“Đó là một lão yêu quái đấy! Nghe nói bây giờ ông ta đã hơn một trăm tuổi rồi, thế nhưng càng già càng mạnh. Đại tông sư căn bản không phải là đối thủ của ông ta, lại càng không muốn đối địch với ông ta!”
Từng tiếng bàn luận kích động bắt đầu truyền ra từ miệng khách mời.
Trong lúc đó, Từ Bạch Đình cũng dữ tợn nhìn chằm chằm vào Lâm Thiệu Huy:
“Nói đi, mày muốn chết như thế nào?”
Chỉ là, Lâm Thiệu Huy lại nở một nụ cười lạnh đầy khinh miệt đáp:
“Nghiêm Ngọc Đường cũng chỉ là rác rưởi mà thôi!”
Hả?
Chỉ trong nháy mắt, cả sảnh lớn rơi vào im lặng.
Trên mặt mọi người đều là vẻ hoang mang tột đột. Bọn họ đang không thể tin vào tai mình!
Thằng nhãi này lại dám nói Nghiêm Ngọc Đường là rác rưởi!
Nó… Đúng là điên rồi!