“Liên tiếp đánh hai người một lớn một nhỏ, không thể không nói, cô quả thật đã chọn được một tên điên không biết sống chết. Tôi dám cam đoan với cô, từ ngày hôm nay trở đi, trên đất An Nam sẽ không còn kẻ tên Lâm Thiệu Huy này nữa.”
Ôn Nhã Như không ngừng nở nụ cười lạnh, một đôi mắt xinh đẹp mang theo sự ác độc vô tận, nhìn chằm chằm vào Bạch Tố Y: “Mà cô, cũng sẽ trở thành món đồ chơi của cậu cả Tiêu thôi, sẽ bị anh ta tra tấn đến chết, ha ha ha.”
Lâm Thiệu Huy làm nhục Tiêu Quang Tuấn như thế, mối thù này đương nhiên là Tiêu Quang Tuấn sẽ tính nợ lên đầu Bạch Tố Y, nói cách khác, kết cục sau này của Bạch Tố Y sẽ càng thêm thê thảm.
Mà lúc này đây, khi Bạch Tố Y nhìn thấy Tiêu Quang Thanh xuất hiện thì sắc mặt cũng bắt đầu trở nên trắng bệch.
Trong lòng vô cùng lo lắng bất an.
Nhất là khi cô cảm nhận được từ trên người Tiêu Quang Thanh kia đang tỏa ra sự hung ác đáng sợ, toàn thân cô lập tức căng thẳng.
Sau đó thì điên cuồng hét về phía Lâm Thiệu Huy: “Chồng, anh mau chạy đi.”
Chạy?
Đám người nhao nhao ném ánh mắt khinh bỉ về phía cô, âm thầm mỉa mai Bạch Tố Y ngây thơ, chuyện đã tới mức này, giờ còn chạy được nữa không?
Ôn Nhã Như và Từ Bạch Đình lập tức cùng nở nụ cười, trong nụ cười lại xen lẫn cả sự tàn nhẫn ác độc và vẻ hả hê khi trông thấy người khác khác gặp nạn.
Kể từ khi Tiêu Quang Thanh bắt đầu xuất hiện, hai người Lâm Thiệu Huy đã được định sẵn là chỉ có một loại kết cục...
Chính là... Nhất định phải chết.
“Lâm Thiệu Huy, cái loại chó chết nhà mày! Mày thử phách lối một cái nữa cho tao xem? Có nhà họ Nạp Lan cho mày chỗ dựa thì mày nghĩ là có thể đụng đến tao rồi hả? Để lát nữa xem, tao sẽ khiến mày phải quỳ xuống trước mặt tao như một con chó.”
Gương mặt Tiêu Quang Tuấn đầy vẻ dữ tợn, gào thét lên những câu đầy thù hận:
“Mà chưa hết đâu, tao còn muốn mày phải trơ mắt, nhìn tao chơi con vợ mày. Tra tấn chết nó. Ha ha ha.” . Đọc