Cuồng thần Huyết Ngục tự mình ra lệnh?
Nghe nói như vậy, cả đám người chỉ cảm thấy như trời cũng sắp sập xuống đến nơi rồi.
Ngay cả Cuồng thần Huyết Ngục cũng đã tự mình hạ lệnh, vậy thì thân phận là Tông chủ Nam Lộc của Bạch Tố Y há có thể là giả được hay sao?
Cả không gian lặng ngắt như tờ.
Không xin lỗi, thì sẽ diệt trừ nhà họ Tiêu ngay lập tức.
Thật khó có thể tưởng tượng được lời nói của Tiêu Quang Thanh đã gây ra tác động mạnh đến bọn họ cỡ nào.
Mà ngay lúc này sắc mặt Tiêu Quang Tuấn đã hoàn toàn trắng bệch chẳng khác nào tờ giấy rồi. Cặp mắt của anh ta trừng lớn như muốn lồi ra khỏi hốc mắt đến nơi.
“Không thể nào, tuyệt đối không thể nào lại như vậy được.”
Ôn Nhã Như thất thanh kêu lên thảm thiết, nước mắt đã rơi đầy mặt, bị dọa cho sợ quá, phát khóc ngay tại chỗ: “Loại đê tiện kia, mới nửa năm trước còn chẳng có gì cả, làm sao cô ta có thể là Tông chủ Nam Lộc được chứ.”
Sau khi nghe thấy Tiêu Quang Thanh nói, trên mặt cô ta chỉ còn lại hoang mang và sợ hãi. Cô ta điên cuồng lắc đầu, hiển nhiên là không thể nào tiếp nhận được sự thật này.
Bởi vì đối với cô ta mà nói thì sự thật này quá mức tàn khốc, tựa như tai hoạ ngập đầu.
Cô ta không thể nào tiếp nhận được, một người vẫn luôn bị cô ta coi thường, lại có một ngày sẽ giẫm nát cô ta ở dưới chân.
Nhưng mà… Chuyện càng khiến Ôn Nhã Như thêm tuyệt vọng, bây giờ chỉ vừa mới bắt đầu thôi...
“Reng reng reng reng…”
Đúng vào lúc này, điện thoại của kẻ đang ngây ra như phỗng là Từ Bạch Đình lại đột nhiên vang lên.
Anh ta vừa sợ sệt nhận điện thoại thì đầu bên kia điện thoại đã lập tức vang lên giọng nói sợ hãi cùng cực của ba mình: “Từ Bạch Đình, con... Con vẫn chưa làm gì với Lâm Thiệu Huy kia đấy chứ? Nói cho ba nghe, con chưa hề gây ra sai lầm nào lớn đi.”
Nói xong câu cuối cùng, giọng nói của Từ Hoài Nhân đã trở nên có phần kích động, gần như là gào thét thành tiếng.
Nghe ông ta nói như vậy, trong lòng Từ Bạch Đình đột nhiên có loại dự cảm chẳng lành dâng lên. Anh ta run run hỏi ba mình: “Ba, rốt cuộc thì đã xảy ra chuyện gì rồi?”
Mà nghe thấy anh ta nói như thế, Từ Hoài Nhân ở đầu bên kia cũng đã sợ sắp khóc luôn rồi, buồn bã lên tiếng:
“Ông nhân nhà họ Diệp nói cho ba biết, Lâm Thiệu Huy kia... Thật ra chính là Tướng Huy đấy.”
“Bùm!”
Cả người Từ Bạch Đình như hóa đá, một đôi mắt đen trở nên đờ đẫn vô hòn.
Lâm Thiệu Huy này, lại chính là Tướng Huy?
Tuyệt vọng, hết chuyện này đến chuyện khác.
Ông trời ơi, đây là ông đang đùa giỡn nhà họ Từ bọn họ đó ư.
Cuối cùng thì Từ Bạch Đình cũng đã hiểu, tại sao ba của mình lại muốn khóc rồi.
Bởi vì hôm nay, anh ta cũng đã tuyệt vọng khóc rống lên: “Ba, con... Con đã ra tay rồi.”
Đầu bên kia lập tức chìm trong sự tĩnh mịch dài đằng đăng, sau đó thì truyền đến âm thanh như có thứ gì đó va chạm với mặt đất. .
||||| Truyện đề cử: Người Cũ, Ta Còn Yêu |||||
“Ông chủ! Ông sao vậy? Ông đừng làm chúng tôi sợ! Ông chủ…”
Tiếp theo sau đó chính là tiếng thét kinh hãi của một đám người, hiển nhiên là ở bên kia, Từ Hoài Nhân đã hoàn toàn bị dọa cho hôn mê bất tỉnh.
“Cạch.”
Cùng lúc đó, điện thoại của Từ Bạch Đình cũng rơi xuống đất theo, sắc mặt của anh ta đã hoàn toàn biến thành màu xám xịt rồi.
“Bạch Đình, anh sao vậy?”
Ôn Nhã Như nhìn thấy dáng vẻ Từ Bạch Đình hệt như cái xác không hồn, thì trong lòng cũng có dự cảm xấu.
“Bốp.”
Thế nhưng, chỉ ngay một cái chớp mắt sau đó, trên mặt của cô ta đã phải nhận một cái bạt tai nặng nề.
Vẻ mặt của Từ Bạch Đình trở nên dữ tợn, đáng sợ vô cùng. Anh ta nhìn cô ta chằm chằm:
“Đều là mày. Tất cả đều do con điếm này. Nếu như không phải vì mày, làm sao tao lại đắc tội bọn họ được chứ?”
“Bây giờ, nhà họ Từ bọn tao tiêu tùng rồi. Tất cả đều là do mày hại.”
Cái gì?
Nhà họ Từ tiêu đời rồi?
Nghe thấy anh ta nói như vậy, ngay lập tức tất cả mọi người ở đây cũng trở nên ngây dại, dường như trên mặt cũng bị người nào đó quăng cho một cái tát, đánh cho bọn họ choáng đầu.
Mà Ôn Nhã Như cũng không kìm lòng được nữa, mặt đã biến sắc luôn rồi. Nhà họ Từ tiêu rồi ư?
Vậy thì giấc mộng bước chân vào giới thượng lưu của cô ta, cũng tan vỡ rồi sao?
Không. Đây không phải là sự thật.
Cô ta khóc lên ngay tại chỗ, khóc đến tê gan liệt phổi.
Mà cũng trong lúc này, Tiêu Quang Thanh lại một tay kéo Tiêu Quang Tuấn đi, đè đầu anh ta xuống đất, giận dữ hét lớn: “Quỳ xuống. Dập đầu xin lỗi cô Bạch Tố Y ngay.”
Tiêu Quang Tuấn run lẩy bẩy, lúc này nào dám nói nửa chữ không naof nữa, cuống quít dập đầu, khẩn cầu nói với Bạch Tố Y: “Cô Bạch Tố Y, tôi đã biết sai rồi, cầu xin cô người quân tử không chấp kẻ tiểu nhân, tha cho tôi lần này đi.”
Chỉ có điều, không đợi Bạch Tố Y mở miệng đáp lời, Lâm Thiệu Huy đã lạnh nhạt quét mắt nhìn sang Tiêu Quang Tuấn một chút, tiếp đó ra lệnh cho Đại Trưởng Lão: “Thiến nó.”