Nghe thấy giọng nói vô cùng kiêu ngạo này, tất cả mọi người ở đây đều giật nảy mình.
Họ theo bản năng cho rằng, không phải một nhân vật tài giỏi nào đó lại xuất hiện đấy chứ?
Nhưng khi bọn hắn nhìn về phía cửa, nhìn thấy người thanh niên mặc quần áo giản dị rồi thì trên mặt hiện rõ vẻ khinh thường.
Riêng chuyện ăn mặc thôi cũng chưa hơn một tên ăn mày bao nhiêu, một tên bỏ đi như thế mà cũng dám khiêu chiến với Phương Lạc Nam?
Thật sự là muốn chết.
Tất cả mọi người đều nhao nhao lắc đầu, ném cho Lâm Thiệu Huy một ánh mắt khinh thường nhưng đang xem một vở kịch hài.
Nhưng kẻ thù nhìn thấy thì mắt lại đỏ ngầu.
Lúc này, trong hai mắt Phương Lạc Nam đã tràn đầy tơ máu, sự ác độc trong đó giống như muốn chém Lâm Thiệu Huy thành nhiều mảnh.
Người mà anh ta hận nhất rốt cuộc đã đi đến trước mặt anh ta.
Sau đó, khóe miệng của Phương Lạc Nam nở một nụ cười âm hiểm:
“Lâm Thiệu Huy, mày tới đúng lúc thật. Lát nữa, tao sẽ đánh cho người nhà của mày hoàn toàn tàn phế ở ngay trước mặt mày.”
“Mà mày thì lại không thể làm được gì. Ha ha ha.”
Rốt cuộc anh ta đã tìm được một cơ hội rất tốt để trả thù Lâm Thiệu Huy.
Anh ta đã nghe nói từ lâu rằng nhà họ Bạch rất bất mãn với tên con rể đồ bỏ đi Lâm Thiệu Huy này, nếu hôm nay bố vợ và mẹ vợ của anh bị đánh thảm thiết vì anh, như vậy nhất định anh sẽ bị đuổi ra khỏi cửa.
“Cậu Nam, giết nó đi. Giết thằng tạp chủng đáng chết này đi. Nó nên bị chém thành nghìn mảnh.”
Trong nháy mắt nhìn thấy Lâm Thiệu Huy xuất hiện, Thúy Bình hoàn toàn phát điên, trong mắt hiện ra vẻ tức giận và oán hận rõ ràng.
Đến bây giờ bà ta vẫn cho rằng cái chết của Thẩm Ngọc Linh đều là do Lâm Thiệu Huy gây ra.
Tên khốn nạn này rất đáng chết.
Nhưng Lâm Thiệu Huy không thèm liếc mắt nhìn bọn họ mà chỉ đi thẳng về phía Thẩm Ngọc Trân và Bạch Tuấn Sơn:
“Bố, mẹ, ai đánh hai người thành ra như thế này?”
Nhìn thấy Bạch Tuấn Sơn vợ chồng thương thế, Lâm Thiệu Huy trong mắt lập tức hàn mang bạo tả.
Trong lòng của hắn, đồng thời hiển hiện nồng đậm tự trách.
Bạch Tố Y bảo anh chăm sóc tốt cho bố mẹ của cô, nhưng cô vừa mới đi mà bố mẹ đã bị người ta làm nhục, chuyện này là vì anh thiếu trách nhiệm.
“Thiệu Huy, con đi mau đi. Bọn họ muốn giết con, con đừng quan tâm bố mẹ, mau đi đi.”
Lúc này Thẩm Ngọc Trân đột nhiên gào lên, bà ta biết vợ chồng Thúy Bình đã phát điên rồi.
Lúc này Lâm Thiệu Huy xuất hiện, chắc chắn bọn họ sẽ giết cả Lâm Thiệu Huy và ông bà.
Muốn giết tôi ư?
Lâm Thiệu Huy cười một cách nhẹ nhàng khinh miệt, sau đó nói:
“Mẹ, yên tâm đi, không sao đâu.”
Cái gì?
Bọn người Lý Thanh Như nghe thấy câu nói không quan tâm gì của anh, mỗi người lập tức nở một nụ cười lạnh, trên mặt là vẻ xem thường rõ rệt.
Rốt cuộc tên khốn này có biết bản thân anh đang nói gì không vậy?
Không sao đâu?
Một thằng con rể đồ bỏ đi như anh ta thì có thể làm gì được đây?
Đắc tội với cậu chủ của nhà họ Phương, không chạy trốn nhanh đi thì thôi lại còn dám nghênh ngang xuất hiện?
Tên khốn này quả thật là điên rồi.
“Tên khốn này, thật sự là không biết trời cao đất dày, đối mặt với cậu Nam mà còn dám ăn to nói lớn như vậy, chỉ sợ lát nữa anh ta khó mà giữ được mạng.”
“Quá ngu xuẩn. Người ta là cậu chủ nhà giàu đấy, anh ta lấy gì mà đối đầu với người ta đây?”
“Nếu tôi mà là anh ta thì đã nhanh chóng quỳ xuống cầu xin tha thứ rồi, không chừng còn có thể may mắn giữ lại cái mạng chó của mình, một tên bỏ đi mà còn cố tỏ vẻ, thật sự là buồn cười quá.”
Ánh mắt mà đám người nhìn về phía Lâm Thiệu Huy tràn ngập vẻ xem thường. Theo suy nghĩ của bọn họ Lâm Thiệu Huy chỉ là một người bình thường, người có gia thế như Phương Lạc Nam có thể giết chết anh bằng một ngón tay.
Bây giờ anh lại còn ảo tưởng nói rằng không sao đâu?
Thật sự là quá buồn cười.
Nhưng Lâm Thiệu Huy chỉ xem thường đám người này, giả vờ không nhìn thấy gì, lạnh lùng nói với Thẩm Ngọc Trân:
“Mẹ, mẹ chỉ cần nói cho con biết ai đánh mẹ thành như thế này là được rồi.”
“Tôi đấy, làm sao nào?”
Nghe thấy thế, Lý Thanh Như bước ra, vẻ mặt khinh thường nhìn Lâm Thiệu Huy:
“Lẽ nào thứ đồ bỏ đi như anh còn dám giết tôi?”
Bây giờ bản thân Lâm Thiệu Huy còn khó bảo vệ mình mà còn muốn xen vào việc của người khác?
Thật sự là buồn cười.
Sau đó, đôi mắt lạnh lẽo của Lâm Thiệu Huy nhìn chằm chằm vào cô ta:
“Bây giờ các người vẫn còn cơ hội quỳ xuống xin lỗi bố mẹ tôi đấy.”