Choáng váng!
Phương Lạc Nam thấy choáng váng. Những người giàu có ở đây cũng hoàn toàn cảm thấy choáng váng.
Đôi mắt nhìn về phía Lâm Thiệu Huy hoàn toàn đờ đẫn.
Đặc biệt là Phương Lạc Nam.
Trên mặt anh ta mang theo vẻ vô cùng hoảng sợ, suy nghĩ của anh đã trở nên hỗn loạn.
Không thể nào. Điều này không thể xảy ra!
Nếu tên rác rưởi đó thực sự có thân phận như vậy, vậy tại sao phải làm con rể của người ta, tại sao phải chịu ba năm tủi nhục?
Lúc này, vẻ mặt của Phương Lạc Nam hoàn toàn ảm đạm. Anh ta không tin Lâm Thiệu Huy có năng lực như vậy.
Tất cả những điều này, chắc chắn do Bạch Tố Y làm.
“Các người đều là đồ ngu ngốc. Tất cả đều bị cậu ta lừa rồi, cậu ta chỉ là một thằng con rể rác rưởi mà thôi!”
“Nếu không có vợ của mình thì cậu ta chẳng là cái gì cả!”
Phương Lạc Nam đã nổi điên. Anh ta nghĩ rằng chắc chắn Lâm Thế Đông đang cố lấy lòng Bạch Tố Y, cho nên mới bảo vệ cho Lâm Thiệu Huy.
Dù sao hiện giờ Bạch Tố Y chính là tông chủ Nam Lộc. Cho dù là chi nhánh của ngân hàng Huy Hoàng cũng phải nể mặt cô.
Mà theo lời Lâm Thiệu Huy vừa nói thì giám đốc chi nhánh có thể bị cách chức. Lời nói này gần giống như lời nói của một kẻ vô cùng ngu ngốc.
Không đáng tin chút nào!
“Lâm Thế Đông, Lâm Thiệu Huy! Tôi chắc chắn sẽ nhớ kỹ nỗi nhục ngày hôm nay!”
Phương Lạc Nam nổi giận, trên khuôn mặt dữ tợn hiện ra một nụ cười toe toét. Anh ta nhìn hai người bọn họ như thể đang nhìn hai người chết: “Không bao lâu nữa các người sẽ phải trả giá cho hành động của ngày hôm nay!”
Nhà họ Phương bọn họ đến thành phố Nam Giang lần này cũng bởi vì bọn họ nghe nói rằng có một người Tưởng Huy bí ấm đang ở thành phố Nam Giang. Bọn họ tự tin mình có năng lực để có thể hợp tác với người Tưởng Huy đó.
Đến lúc đó, dù là Lâm Thiệu Huy và Lâm Thế Đông, thậm chí là Bạch Tố Y cũng đều phải chết!
“Cứ chờ xem! Chẳng bao lâu nữa các người sẽ phải quỳ xuống cầu xin tôi! Ha ha ha!”
Phương Lạc Nam vô cùng đắc ý, nhìn hai người bọn họ bằng ánh mắt thù ghét, rồi sau đó rời ngân hàng Huy Hoàng mà không hề quay đầu nhìn lại.
Nhìn thấy điều này, Lâm Thế Đông cũng cười chế nhạo khinh thường. Bây giờ Phương Lạc Nam thậm chí còn không biết hành vi của mình đã phạm sai lầm như thế nào. Anh ta thực sự là một tên ngốc.
Nếu nhà họ Phương để cho một tên ngốc như vậy làm chủ gia tộc, chỉ sợ không còn lâu nữa thì nhà họ Phương sẽ diệt vong.
“Ông chủ, tôi sẽ đưa mọi người trở về!”
Ngay sau đó, Lâm Thế Đồng đã ngừng chú ý đến Phương Lạc Nam. Anh ta cung kính hướng về phía Lâm Thiệu Huy rồi nói.
Tuy nhiên, Lâm Thiệu Huy cũng xua tay: “Không vội. Lâm Thế Đông, nếu Vạn Trọng Vinh đã bị bắt, vậy thì chi nhánh này cũng không thể không có chủ…”
“Kể từ ngày hôm nay trở đi, tôi muốn cậu làm tổng giám đốc. Cậu có đủ tự tin để làm điều đó không?”
Cái gì?
Khi nghe thấy điều này, Lâm Thế Đông chỉ cảm thấy như sấm đánh bên tai. Trong mắt hiện lên sự kinh ngạc, anh ta không dám tin đây là sự thật.
Anh ta sắp được đảm nhiệm chức vụ tổng giám đốc?
Hơn nữa, quyết định thăng chức này là do ông chủ đưa ra…
Bằng cách này, anh ta đã được đánh dấu bởi Lâm Thiệu Huy. Từ nay về sau, anh ta chính là người của Lâm Thiệu Huy.
Điều này thực sự như miếng bánh từ trên trời rơi xuống.
“Phịch!”
Ngay sau đó, anh ta lập tức quỳ xuống trước mặt Lâm Thiệu Huy, mặt đỏ bừng, xúc động nói: “Cảm ơn ông chủ đã nâng đỡ, nhất định tôi sẽ không phụ lòng ông chủ, đưa chi nhánh này ngày càng phát triển!”
Trên đường trở về, Bạch Tuấn Sơn và Thẩm Ngọc Trân vẫn như trước cảm thấy rằng bản thân mình đang nằm mơ.
Ngay cả khi đối mặt với Lâm Thiệu Huy lúc này, bọn họ thậm chí cũng thấy có chút bất an và sợ hãi.
Vào lúc này, dưới sự thúc giục liên tục của Thẩm Ngọc Trân, cuối cùng Bạch Tuấn Sơn cũng lo lắng hỏi: “Thiệu Huy, tại sao vừa rồi bọn họ gọi con là ông chủ?”
“Con thực sự là ông chủ lớn của tập đoàn Huy Hoàng sao?”
Lâm Thiệu Huy cười nhẹ: “Ba à, làm sao con có thể là ông chủ lớn chứ. Chẳng qua là bọn họ muốn giữ thể diện cho Bạch Tố Y thôi, cho nên mới phối hợp diễn trò với con.”
Diễn trò?
Thẩm Ngọc Trân và Bạch Tuấn Sơn đều ngây cả người ra.
Nói cách khác, vừa rồi thái độ khách khí của những người ở ngân hàng Huy Hoàng đó với con đều là giả?”
Lâm Thiệu Huy nhún vai: “Chuyện này không phải là để cứu ba mẹ sao?”
Cuối cùng Thẩm Ngọc Trân và Bạch Tuấn Sơn cũng phản ứng lại.
Thì ra Lâm Thiệu Huy vẫn luôn là Lâm Thiệu Huy, cậu ta vẫn như trước, không hề thay đổi.
Nhưng mặc kệ chuyện như thế nào đi chăng nữa, ít nhất thì nhờ có Lâm Thiệu Huy mà bọn họ mới được cứu.
Nhưng mà cảm giác trong lòng cũng vô cùng phức tạp.
Vừa thấy may mắn cũng vừa thấy mất mát!
Tuy nhiên vào lúc này chuông điện thoại di động của Lâm Thiệu Huy lại đột nhiên vang lên.
Ở đầu dây bên kia truyền đến âm thanh khóc lóc nức nở của Phương Y Thần: “Anh Huy, tôi muốn gặp anh.”