Hối hận?
Mọi người trong nhà họ Phương đột nhiên lộ ra vẻ khinh thường, tên này đúng là đồ thiểu não mà, không phải chỉ đuổi một thứ rác rưởi ăn cơm mềm thôi sao? Họ hối tiếc điều gì chứ?
Họ cũng hy vọng rằng Lâm Thiệu Huy sẽ nhanh chóng biến mất để không làm họ buồn nôn mà thôi.
Mà Phương Lạc Nam cũng chế nhạo: “Quà mừng? Chỉ là cái đồ rác rưởi như mày thì e rằng cũng đưa lên quà mừng bỏ đi không đặt nổi lên mặt bàn phải không?”
Vừa nói xong thì anh ta vừa trực tiếp mở hộp quà, từ trong đó lấy ra một chiếc bát đồng bẩn thỉu, cũ nát vô cùng!
“Ha ha ha, Lâm Thiệu Huy, đây là quà của mày, một cái bát bị vỡ?”
Phương Lạc Nam cười đến nổi muốn sốc hông: “Đưa cái này rác rưởi cho bà nội tao, mày là cố ý làm nhục bà nội của tao sao?”
Cái gì!Nhìn thấy điều này, mọi người có mặt tại đây cũng rất sốc.
Tặng một chiếc bát vỡ làm quà?
Đây không phải là đánh vào mặt người ta sao?
Thằng nhóc này thật điên rồ!
Lúc này toàn bộ mọi người có mặt đều hoàn toàn sôi trào, tất cả mọi người đều mồm năm miệng mười mà giễu cợt khiến hiện trường đột nhiên ồn ào.
“Cái thứ đồ chết tiệt gì, đây không phải là nhặt từ thùng rác lên chứ? Loại đồ vật này có thể đem đi tặng sao?”
“Tôi nghĩ anh ta cố ý làm như vậy, cố ý tặng thứ rác rưởi này không phải là muốn làm chủ tiệc cảm thấy xấu hổ sao?”
“Ha ha ha, tốt hơn hết mày nên giữ thứ này cho riêng mình, có khi không ăn cơm mềm được thì mày có thể cầm cái bát này ra đường xin ăn!”
Từng đôi mắt khinh thường nhìn chằm chằm Lâm Thiệu Huy lúc này.
Bà cụ nhà họ Chương vốn dĩ rất khinh bỉ, giờ đây trong mắt bà ta cũng hiện lên một sự căm ghét: “Đồ chó, mày dám xúc phạm bà già này sao?”
“Lại đây ném tên nhóc ngu dốt này ra ngoài cho tôi!”
Chỉ là khi nghe những lời chửi bới và sỉ nhục từ mọi người, Lâm Thiệu Huy chỉ biết lắc đầu khinh thường: “Một đám người có mắt không tròng, vậy mà còn không nhận ra được bảo vật như vậy còn dám xưng là thượng lưu?”
Cái gì! Nghe những lời của Lâm Thiệu Huy tất cả mọi người có mặt đều trở nên u ám và nhìn Lâm Thiệu Huy với vẻ tức giận.
Cái tên này bị điên rồi!
Tặng người ta bằng cái bát vỡ rồi còn dám chế giễu họ không có mắt nhìn?
Thật là nực cười!
“Mày muốn chết!”
Bà cụ nhà họ Phương vô cùng tức giận, thật sự đây là lần đầu tiên nhìn thấy một người không biết xấu hổ như vậy.
Nếu không phải vì Mike đang ở đây thì bà ta sẽ khiến Lâm Thiệu Huy hộc máu ngay tại chỗ.
Ngay lúc này thì bà ta hét lên dữ dội: “Người đến lôi tên Lâm Thiệu Huy và những thứ rác rưởi này ném ra ngoài cho tôi!”
Chỉ là!
“Chờ chút!”
Đúng lúc này thì một người trung niên từ trong đám người bước ra, tay cầm chiếc bát đồng rồi cẩn thận đo đạc.
Dáng vẻ đó vô cùng tập trung và thận trọng, vẻ mặt đầy phấn khích như thể vừa nhận được một bảo vật.
Thậm chí ông ta còn dùng ngón tay gõ nhẹ vào chiếc bát đồng và phát ra âm thanh vui tai như tiếng rồng ngâm.
Nghe thấy âm thanh này, người trung niên hít vào một hơi lạnh, sau đó toàn thân run lên, sợ hãi suýt nữa ngã xuống đất!
Ông ta phát ra một câu cảm thán không thể tin được: “Không thể nào, không thể nào! Thứ này làm sao có thể xuất hiện ở đây?”
Cái gì?
Nhìn thấy phản ứng này của đối phương thì những vị khách có mặt đều sững sờ.
“Chú ba, chú sao vậy? Không phải chỉ là một cái bát vỡ thôi sao, có gì đáng xem chứ?”
Phương Lạc Nam khinh thường nói.
Mọi người có mặt nhìn cũng mỉa mai, khinh bỉ, chỉ là một cái bát vỡ thôi mà sao người chú ba nhà họ Phương lại coi như bảo vật chứ?
Chỉ là khi nghe điều này thì người chú ba của ông là Phương Thành Nghị nổi giận và đột nhiên gầm lên như sấm: “Bát vỡ? Mắt chó bị mù sao!”
Nói xong thì ông ta giơ chiếc bát đồng lên và giận dữ nói: “Nhìn cho kỹ đi! Vật này được gọi là bát đồng Văn Long, nó có lịch sử một trăm năm. Nó được khai quật mười năm trước, có giá trị liên thành!
Ầm!
Lúc này, vẻ mặt của mọi người hoàn toàn cứng lại, sau đó từng người từng người kinh hãi nhìn Phương Thành Nghị.
Giá trị liên thành?
Đùa tôi à?
Chiếc bát vỡ này trông thật nát, trông như được nhặt từ một thùng rác như thế này thì làm sao có thể là báu vật vô giá?
Đặc biệt là bà cụ nhà họ Phương!
Lúc này, bà ta đã chết lặng, khuôn mặt già nua đó đầy biểu cảm khó tin: “Thằng ba, con có chắc là con không nhìn lầm chứ?”
Phương Thành Nghị là một bậc thầy về sưu tập đồ cổ, trình độ đánh giá cao đồ cổ của ông ta có thể so sánh với các chuyên gia.
Vì vậy bà cụ nhà họ Phương rất căng thẳng.
Khi nghe điều này, Phương Thành Nghị đột nhiên cười khổ: “Mẹ, đổi lại là một món đồ cổ khác thì có lẽ con có thể nhìn nhầm nhưng riêng món đồ này thì con sẽ không bao giờ bỏ lỡ, bởi vì…”
“Đây là đồ ngự dụng của hoàng đế!”