Ầm!
Lời nói của quản lý Từ trực tiếp khiến trái tim của tất cả những người có mặt tại đây run lên bần bật.
Hít! Hít!
Khắp nơi trong buổi đấu giá, mọi âm thanh đều biến mất lúc này chỉ còn lại tiếng thở gấp gáp nặng nhọc.
Bọn họ đã hít thở không thông!
Không mua được con dấu tồi tàn này cho dù có 775 tỷ đô?
Điên rồi!
Điều này hoàn toàn điên rồ!
Trên đời này thì thứ gì có thể đáng giá 775 tỷ đô?
Lúc này, tất cả đều không thể tin vào tai mình, ánh mắt tràn đầy sợ hãi nhìn chằm chằm con dấu trong tay quản lý Từ.
Không chỉ có bọn họ mà ngay cả Tiêu Quang Thanh lúc này cũng không khỏi cảm thấy kinh ngạc sâu sắc trên mặt.
Ngay từ đầu, ông ta đã cảm thấy con dấu này rất quen thuộc, tựa như đã từng nhìn thấy nó ở đâu đó.
Nhưng bây giờ, nhìn thấy phản ứng của quản lý Từ thì ông ta gần như chắc chắn.
Ngay lập tức thân thể già nua của ông ta không tự chủ được run lên một cách điên cuồng, lúc này trong lòng ông ta có linh cảm không lành vô cùng mãnh liệt.
“Không thể, chuyện này không thể! Vua làm sao có thể cho đồ bỏ đi như cậu thứ này được?”
Tiêu Quang Thanh hoang mang lo sợ, lắc đầu như trống bỏi, lòng bàn tay đã nắm chặt, và vẻ mặt của ông ta cũng có vẻ dữ tợn!
“Ba, này... cái này rốt cuộc là vật gì vậy?”
Tiêu Quang Tuấn rất lo lắng hỏi, lúc này anh ta cảm thấy có gì đó đang đè lên trong lòng khiến anh ta vô cùng khó chịu.
Và khi anh ta hỏi thì tất cả mọi người đều hướng về Tiêu Quang Thanh!
Tất cả mọi người đều hồi hộp đến cực điểm, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, cả người đều điên cuồng muốn biết đó là cái gì.
“Đây là biểu tượng chí cao vô thượng của thế giới ngầm, là con dấu đen của Đế Vương Hắc Ám!”
Yên tĩnh!
Sau khi nghe những lời kinh ngạc này thì tất cả mọi người có mặt tại nơi này bỗng im lặng!
Tất cả những vị khách có mặt hoàn toàn trong trạng thái điên loạn, nhiều người sợ hãi và tê liệt tại chỗ, vẻ mặt nồng đậm vẻ hoảng sợ!
Vào lúc này, tất cả đều cảm thấy từng lỗ chân lông trên cơ thể đều đang run rẩy.
Sợ hãi!
Tất cả đều bị khiếp sợ bởi những lời lẽ gây sốc này!
Con dấu đen của Đế Vương Hắc Ám, biểu tượng của quyền lực tối cao, mà chủ nhân của nó là...
Đế Vương Hắc Ám!
Cuối cùng họ cũng biết tại sao quản lý Từ nói rằng dù có 775 tỷ đô cũng không mua được con dấu này.
Bởi vì phong ấn này đủ để chỉ huy toàn bộ thế giới ngầm, nó tượng trưng cho quyền lực tối cao của thế giới hắc ám, đây thật sự là vô giá!
Chỉ là tất cả đều không thể tin được rằng, con dấu của Đế Vương Hắc Ám lại thực sự xuất hiện trong tay tên Lâm Thiệu Huy rác rưởi này?
Làm thế nào mà có thể được!
Mọi người trong nháy mắt trợn to hai mắt, kinh hãi nhìn Lâm Thiệu Huy, không thể tin được!
Người này chẳng lẽ là Đế Vương Hắc Ám?
Ầm!
Nghĩ đến khả năng này thì dù là khách đã sỉ nhục Lâm Thiệu Huy hay là ba con nhà họ Tiêu kiêu ngạo, đều cảm thấy da đầu tê dại.
Suýt nữa thì sợ đến tiểu ra quần ngay tại chỗ!
Dù sao thì điều này là quá sốc!
Ai có thể nghĩ rằng một người đi ở rể nhà người ta lại trở thành người đàn ông mạnh mẽ nhất thế giới?
Nếu đây là sự thật, thì họ đang tìm đến cái chết!
“Mày không thể là Đế Vương Hắc Ám được! Không thể nào!”
Vào lúc này thì Tiêu Quang Tuấn đang muốn phát điên!
Nếu Lâm Thiệu Huy thực sự là Đế Vương Hắc Ám thì nhà họ Tiêu tương đương với việc cắn chủ!
Điều gì sẽ xảy ra nếu một con chó cắn chủ nhân của nó?
Điều đó có thể được tưởng tượng!
Nhất thời, hai ba con anh ta tỏ vẻ sợ hãi, run như sàng lọc, suýt chút nữa sợ tiểu ra quần.
Trạng thái này giống hệt như quả lý Từ
Mà ngay lúc này thì tất cả mọi người bao gồm cả Bạch Tố Y cũng kinh hãi nhìn Lâm Thiệu Huy!
Vậy mà chỉ thấy Lâm Thiệu Huy cười nhẹ: “Tôi không phải Đế Vương Hắc Ám!”