Đồng thời!
Toàn bộ những người có cương vị cao ở Nam Lộc và Bắc Lộc, đều tổ chức họp khẩn!
Mặt mũi mọi người đều trầm như nước, trên trán lấm tấm mồ hôi căng thẳng vô cùng.
“Các ngươi đều đã nhận được tin tức?”
Một lão giả hỏi, mặc quân phục tóc hoa râm, nhưng trên người không có một tia tức giận.
Long Cửu, tổng chỉ huy Nam Lộc!
Nghe đến đây thì lòng mọi người càng thêm đè nén!
Triệu Công Chấn cười khổ: “Cục an ninh mạng của Bắc Lộc tôi đã hoàn toàn sụp đổ! Tất cả các mạng thông tin đều nằm trong tay của Huyết Ngục!”
Và người trung niên khác cũng nói với vẻ mặt nghiêm túc: “Bên phía Nam Lộc của tôi thì hàng vạn cường giả Huyết Ngục đã cùng nhau đổ bộ vào thành phố Nam Giang. Chỉ riêng tông sư đã có tới cả trăm người, bọn họ đã hoàn toàn phá vỡ phòng ngự, không thể ngăn cản!”
“Tại sao một cái tên khổng lồ như Huyết Ngục lại nhắm vào một thành phố nhỏ như Nam Giang? Điều này hoàn toàn không hợp logic!”
“Phòng tuyến của Nam Lộc, Bắc Lộc đều đã sụp đổ, chiến thần Long Hổ cũng đã làm phản. Ba vị chiến thần kia không biết vì sao lại đứng ở bên lề, cộng thêm lần này chính là cuồng thần Huyết Ngục thần điên, chúng ta không thể chặn họ lại!”
Ầm!
Nghe đến đây thì bầu không khí bị đè nén đến cực điểm!
Vẻ mặt của mọi người đều vô cùng khó coi.
Bởi vì họ đều biết Huyết Ngục kinh hoàng như thế nào, giờ chỉ có 10.000 người đến, và họ vẫn còn 690.000 quân trong Huyết Ngục.
Một khi họ xuất hiện thì đó sẽ là một cơn ác mộng cho cả An Nam!
Thấy thế thì Long Cửu cũng thở dài, nói: “Bây giờ, Huyết Ngục đã xâm chiếm Nam Lộc và Bắc Lộc một cách toàn diện, còn chưa rõ ý đồ. Tôi muốn nghe ý kiến của các người!”
Mà vào giờ khắc này một người đàn ông trung niên với cái bụng bự chế nhạo và nói đầy sát khí:
“Còn có thể nói cái gì? Một đất nước mênh mông rộng lớn như An Nam còn sợ một Huyết Ngục nho nhỏ sao?”
“Trực tiếp ra tay, giết chết ngay tại chỗ!”
Người này là tổng chỉ huy của Bắc Lộc, Tống Nguyên Chương!
Ầm! Khi nghe điều này thì tất cả mọi người có mặt tại nơi này đều chấn động!
Tất cả mọi người đều kinh hãi nhìn ông ta, như vậy không phải là hoàn toàn kết tử thù với Huyết Ngục sao?
Phải biết là Huyết Ngục đã thống trị thế giới ngầm trong mười năm, tồn tại như vậy thì không chỉ có thể tập hợp hơn 700.000 mà thôi.
Nếu Nam Lộc và Bắc Lộc thật sự đấu với anh thì e rằng kết quả tốt nhất sẽ là... cả hai cùng tổn hại mà thôi!
Triệu Công Chấn cau mày, nhìn chằm chằm người đàn ông trung niên nói: “Huyết Ngục đã có quan hệ mật thiết với An Nam trong vài năm qua, họ giúp An Nam một lần mà không đòi hỏi gì”
“Bây giờ muốn ra tay chống lại Huyết Ngục thì không sợ sau này trên lưng An Nam mang tiếng vô ơn sao?”
Chỉ là!
Tống Nguyên Chương cười lạnh và nói với vẻ cực kỳ coi thường: “Không cần biết trước đây bọn họ đã làm gì, bây giờ bọn họ chỉ là những tên trộm xâm nhập vào An Nam của chúng ta!”
“Nếu họ đột nhập vào đất nước mà không có sự cho phép của chúng ta, thì họ đáng chết!”
Sau đó, Tống Nguyên Chương quay lại và u ám nói: “Hơn nữa, không phải tôi muốn bọn họ chết mà là nhà họ Lâm muốn đối phó bọn họ!”
Cái gì! Khi nghe thấy điều này thì tất cả những người có mặt đều ngừng thở, vẻ mặt của họ vô cùng kinh ngạc.
Lúc này, họ không thể tin vào tai mình.
Gia tộc họ nhà Lâm, ông chủ giàu có và quyền lực nhất An Nam thực sự muốn ngăn chặn Huyết Ngục?
Chính xác thì điều gì đang xảy ra vậy!
Ngay cả Long Cửu nghe xong lời này cũng không khỏi hít vào một hơi lạnh, kinh hãi nhìn Tống Nguyên Chương: “Tống Nguyên Chương, những gì ông nói là sự thật?”
Một người quyền thế ngập trời!
Một người có sức chiến đấu kinh khủng!
Hai quái vật như vậy sắp đụng độ?
Như thế thì sẽ nhất lên một hồi sóng gió lớn!
“Đương nhiên!”
Tống Nguyên Chương hừ lạnh nói: “Vừa rồi nhà họ Lâm đã thông báo cho tôi rằng Huyết Ngục xâm nhập An Nam để giải cứu đồ bỏ đi mà nhà họ Lâm bỏ rơi năm xưa. Huyết Ngục không cho nhà họ Lâm thể diện, vậy thì nhà họ Lâm tự nhiên sẽ không để cho Huyết Ngục dễ chịu!”
“Nhà họ Lâm đã phát lệnh tử rồi, hôm nay dù thế nào đi nữa thì đồ bỏ đi đó cũng phải chết!”