Ma Vương Siêu Cường Của Thế Giới Hắc Ám

Chương 1040: Chương 1040: Chương 1122




Khi nhìn thấy chiếc trực thăng hạ cánh, mọi người đều cảm thấy tim đập loạn xạ.

Vì họ đều biết rằng giá của những chiếc trực thăng này đều trên 15 triệu đô!

Mười!

Hai mươi!

Ba mươi!

Trời ạ!

Họ không thể tưởng tượng nổi tại sao lại có tới 30 chiếc trực thăng trị giá hơn 15 triệu đô cùng nhau kéo đến trước cổng nhà đấu giá này, họ đến đây để đón ai?

Và khi họ đang kinh hãi!

Bốn ông chủ lớn bước ra khỏi máy bay hoàn toàn khiến họ sợ hãi và cảm thấy da đầu tê dại!

Hóa ra là bốn ông chủ lớn ở Nam Lộc!

Hiện nay, bốn ông chủ lớn quyền lực nhất ở Nam Lộc được cho là đang theo vua Huyết Tộc, địa vị và quyền lực của họ cũng theo đó mà tăng lên, áp đảo một số tỉnh khác.

Đang yên đang lành, họ tới đây làm gì?

Tuy nhiên, ngay lúc mọi người đang thất thần thì bốn ông chủ lớn đã cùng nhau hướng phía Lâm Thiệu Huy quỳ xuống.

Thần thái khiêm tốn và cung kính đến cực điểm!

Nhìn thấy điều này!

Mọi người hoàn toàn bối rối!

Không khí xung quanh như đông cứng lại, lúc này mọi người đều không thể tin vào mắt mình.

Không thể nào! .

||||| Truyện đề cử: [Ngôn Tình] Sống Chung |||||

Cái này không thể nào bốn ông chủ lớn, không ngờ lại hướng tới con rể rác rưởi là Lâm Thiệu Huy quỳ xuống?

Giờ phút này, bọn họ chỉ cảm thấy trên trời xanh có một tia sấm sét, đánh mạnh vào người, khiến bọn họ run rẩy không ngừng.

Kinh hoàng!

Không chỉ có bọn họ

Ngay cả nhà họ Tiêu và Bạch Tư Yên cũng hoàn toàn choáng váng.

Bốn ông chủ lớn rõ ràng là hướng Bạch Tố Y cung kính mới đúng, hiện tại Bạch Tố Y ngàn cân treo sợi tóc, bọn họ không lo lắng cho Bạch Tố Y mà ngược lại là đi tìm cái tên đồ rác rưởi vô dụng không quan trọng này làm gì?

Chính xác thì điều gì đang xảy ra vậy!

Và họ vừa nghe thấy gì?

Bốn ông chủ lớn còn kính cẩn gọi Lâm Thiệu Huy là... vua???

Nó có nghĩa là cái gì! Trong nháy mắt

Mọi người chết lặng!

Chỉ là!

Tiêu Quang Tuấn lúc này hừ lạnh một tiếng, tức giận gầm lên:

“Bốn ông chủ lớn thì sao? Đây là Bắc Lộc, không phải là Nam Lộc của bọn họ. Muốn đến Bắc Lộc ra mặt chèn ép chúng ta sao?”

“Đúng là chuyện viển vong!”

Hôm nay anh ta hạ quyết tâm dù sao cũng phải nghiền Lâm Thiệu Huy thành tro!

Ai đến cũng vô ích!

Chỉ là!

Nghe vậy, khóe miệng Diệp Thế Hào cong lên đầy khinh thường:

“Ai nói cho cậu biết chúng tôi tới đây để ra mặt chèn ép?”

Cái gì! Khi nghe điều này, tất cả mọi người đều choáng váng!

Như vậy, không có ở đây chèn ép thì làm cái gì?

Hơn nữa!

Nếu không ra mặt chèn ép thì làm sao có thể cứu được con rể rác rưởi vô dụng nhà họ Bạch?

Lúc này, Tiêu Quang Thanh cũng có một vẻ mặt âm trầm, nói với giọng ra lệnh:

“Vì bốn ông chủ lớn không có ở đây để ra mặt thì xin vui lòng rời khỏi đây! Hôm nay sẽ không ai có thể cứu được Lâm Thiệu Huy. Nhà họ Tiêu của chúng tôi sẽ lấy cái mạng chó của Lâm Thiệu Huy!”

Lấy mạng Lâm Thiệu Huy?

Bốn ông chủ lớn, nở nụ cười!

Họ từ từ đứng dậy và nhìn Tiêu Quang Thanh với ánh mắt như nhìn một kẻ ngu ngốc:

“Muốn lấy mạng anh ta, nhà họ Tiêu của cậu sợ là còn chưa có tư cách!”

Cái gì!Mọi người dường như đã nghe thấy một điều gì đó kinh hoàng, mỗi người đều trợn trừng hai mắt, kinh ngạc chết khiếp!

Nhà họ Tiêu không có tư cách này sao?

Con rể vô dụng, không có không có Bạch Tố Trinh chống lưng thì từ đầu tới chân chỉ là một phế vật!

Nhà họ Tiêu giết anh, sẽ không phải chỉ là chuyện vặt sao?

Nhưng bốn ông chủ lớn lại cho rằng nhà họ Tiêu không đủ tư cách?

Làm sao có chuyện đó!

Tuy nhiên, đây chỉ là sự khởi đầu!

Ngay khi tất cả mọi người có mặt tại nơi này đều bàng hoàng và tái mặt, cảnh tiếp theo khiến họ hoàn toàn phát điên.

Chỉ thấy Diệp Thế Hào nhếch miệng cười gằn, nhìn thẳng vào Tiêu Quang Thanh:

“Chúng tôi quả thực không phải ở đây để ra mặt chèn ép, bởi vì chúng tôi ở đây để mặc niệm cho một gia tộc lớn có lịch sử lâu đời hơn 400 năm đã hoàn toàn sụp đổ trong một ngày!”

“Biến mất vĩnh viễn!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.