Nhìn thấy ông cụ nhà họ Bạch như thế này thì tất cả các thành viên trong nhà họ Bạch hoàn toàn xấu hổ!
Có một sự hoảng sợ sâu sắc trên khuôn mặt của họ!
Một lần nữa... lại thất bại?
Vậy thì tiếp theo nhà họ Bạch sẽ hoàn toàn rơi vào địa ngục!
Đặc biệt là Bạch Chí Phàm!
Lần này, anh ta trở về An Nam dưới áp lực khủng khiếp chỉ để trả thù rửa hận, giết Lâm Thiệu Huy và Bạch Tố Y.
Nhưng bây giờ, âm mưu đã bị phá vỡ!
Vì vậy, tiếp theo, liệu anh ta có thể ra khỏi thành phố Nam Giang hay không là một câu hỏi.
Bạch Tố Y bây giờ đã là lãnh đạo tổng cục Nam Lộc, cô sẽ không bao giờ buông tha anh ta, anh ta xong rồi!
Nhưng mà ngay lúc này Lâm Thiệu Huy trực tiếp đẩy vào.
“Lâm Thiệu Huy, đều là do mày hại! Mày muốn cho nhà họ Bạch của chúng ta chết!”
Bạch Chí Phàm vô cùng phẫn uất mà nhìn Lâm Thiệu Huy, muốn chém anh thành nghìn mảnh.
Nghe những lời này thì khóe miệng Lâm Thiệu Huy nhếch mép khinh bỉ: “Nếu không phải nhà họ Bạch các người gây hấn trước thì hôm nay làm sao có thể như thế này?”
“Các ngươi đều xứng đáng!”
Xứng đáng? Đây là những gì họ xứng đáng nhận sao? Vẻ chua xót dày đặc chợt hiện trên khuôn mặt của người nhà họ Bạch. Nếu nhà họ Bạch không nghe lời gièm pha của Bạch Chí Phàm, với tính cách của Bạch Tố Y thì họ chỉ cần hỏi Bạch Tố Y sau một thời gian là sẽ có thể khiến cô dỡ bỏ lệnh cấm của nhà họ Bạch.
Nhưng bây giờ, không thể nào rồi, họ cứ đặt Bạch Tố Y vào chỗ chết hết lần này đến lần khác, cho dù cô có tính cách như thế nào thì cũng không thể để bọn họ đi.
Chính họ đã hết lần này đến lần khác đưa mình vào chỗ chết.
Ngay bây giờ…
Họ đã xong đời!
Tuy nhiên!
Vào lúc này thì Long Cửu tức giận hét lên nói: “Anh Thiệu Huy có lệnh! Đã nhiều lần tha thứ cho nhà họ Bạch, nhưng nhà họ Bạch chưa bao giờ ăn năn, là kẻ vô ơn!”
“Từ nay về sau, chúng ta sẽ tập trung toàn bộ sức mạnh của giới y dược nhằm vào nhà cho nhà họ Bạch, nhổ tận gốc không chết không tha!”
Ầm!
Nghe những lời này thì mọi người trong nhà họ Bạch đột nhiên như chết đứng, hoảng sợ ngồi trên mặt đất.
Thần y Lâm muốn cùng bọn họ không chết không thôi?
“Không!”
“Xong rồi, mãi sẽ không bao giờ có chỗ quay đầu!”
“Bạch Chí Phàm, anh đã giết chúng tôi! Không phải anh nói không có sơ hở sao?”
Giờ phút này, nhà họ Bạch đã hoàn toàn phát điên!
Họ điên cuồng gào thét, tất cả là vì Bạch Chí Phàm, tất cả là vì ông cụ nhà họ Bạch!
Lúc này, chỉ sợ là họ không còn sức làm việc nên chỉ biết đi xin ăn.
Ở một bên, khuôn mặt của Lâm Diệu Hân và Tống Việt Minh chợt hiện lên vẻ lo lắng.
Long Cửu, tổng chỉ huy của Nam Lộc, không kém sự tồn tại của nhà họ Uông!
Bây giờ, có thêm một thần y Lâm của An Nam, tình hình không kiểm soát được nữa!
Nhưng vào lúc này Lâm Thiệu Huy nhìn Lâm Diệu Hân và chế nhạo:
“Bây giờ đến lượt cô!”
Lâm Diệu Hân đột nhiên cảm thấy chân mềm nhũn, cô ta vô cùng lo lắng nhìn Lâm Thiệu Huy: “Anh, anh muốn làm gì?”
Ha ha!
Lâm Thiệu Huy ngay lập tức chế nhạo và nói một cách u ám: “Là thư ký của Bạch Tố Y, cô lại bị nhà họ Bạch làm mua chuộc mà hãm hại cô ấy, cô cảm thấy tôi sẽ buông tha cho cô sao?”
Chỉ là, trước khi Lâm Diệu Hân kịp nói thì Tống Việt Minh đã trực tiếp chế nhạo: “Anh nói vu oan là vu oan sao? Không có chứng cứ mà anh dám nói cái gì vu khống cô Lâm Diệu Hân thì chúng tôi vẫn có quyền truy tố anh.”
Mặc dù nhà họ Bạch đã hoàn toàn xong đời, nhưng Lâm Thiệu Huy cũng không thể động vào họ được.
Khi nghe điều này thì Lâm Diệu Hân cũng khinh thường nhìn Lâm Thiệu Huy và chế nhạo: “Đúng vậy, anh nói tôi vu oan giá họa, anh có chứng cớ gì sao? Có luật sư giỏi giúp tôi khởi kiện mà chỉ bằng đứa con rể rác rưởi như anh mà muốn làm tôi xui xẻo sao?”
Đây là mơ mộng hão huyền!
Cô ta không tin rằng Lâm Thiệu Huy có khả năng đó!
Chỉ cần Lâm Thiệu Huy không có chứng cứ thì anh cũng không làm được gì cô ta, dù sao chỉ cần cô ta cầm 350 tỷ thì lập tức nhập cư ra nước ngoài, cho dù Lâm Thiệu Huy có tai mắt thông thiên cũng không làm gì được cô ta!
Số tiền này đủ để cô ta cả đời vô ưu!
Chỉ là, tiếp theo lời nói của Lâm Thiệu Huy như một nhát búa nặng nề đập vào người Lâm Diệu Hân.
Lâm Thiệu Huy khẽ mỉm cười, lộ ra vẻ mặt mèo vờn chuột: “Ai nói tôi không có chứng cứ?”