Trong nháy mắt!
Đám người Vương Thanh Chí đều tê hết cả da đầu, cả người run rẩy kịch liệt.
Lần này, tất cả đều sợ mất mật!
Bọn họ đều dùng ánh mắt sợ hãi đến cực điểm nhìn chằm chằm vào Lâm Thiệu Huy.
Chuyện này đối với bọn họ mà nói, quả thực giống như là đang nằm mơ!
Hơn nữa, lại còn là ác mộng!
Mà mấy ông lớn ở đây sau khi biết được thân phận của Lâm Thiệu Huy xong cũng đều trở nên xôn xao!
Thằng nhóc này, chính là Tướng Huy sai?
Anh chàng này trông cỏ vẻ quá trẻ, đúng không?
Nhiều nhất chắc cũng chỉ mới hơn hai mươi mấy tuổi mà thôi!
“Trời ạ! Vừa nãy chúng ta mới sỉ nhục Tướng Huy, cái này... Phải làm sao mới tốt đây!”
Bọn họ muốn quỳ xuống trước mặt Tướng Huy ngay tại chỗ.
Một người con rể ở rể, nhận hết mọi ánh mắt khinh bỉ, lại lắc mình trở thành Tướng Huy cao cao tại thượng.
Ánh mắt tất cả mọi người nhìn về phía Lâm Thiệu Huy tràn đầy nghi ngờ, chấn kinh, sợ hãi cùng khó tin!
“Tướng Huy, nên xử lý những người dám sỉ nhục ngài như thế nào?”
Long Cửu căm tức nhìn đám người Triệu Yến Chi, đằng đằng sát khí nói.
Đoàng!
Nghe xong những lời này, chân của đám người Triệu Yến Chi lập tức mềm nhũn ra, trên mặt vô cùng hoảng sợ.
Bởi vì bọn họ nhận ra rằng, Lâm Thiệu Huy bây giờ xưa đâu bằng nay.
Một câu của anh có thể đủ để quyết định sinh tử của tất cả mọi người!
Khóe miệng Lâm Thiệu Huy cong lên, lộ ra một nụ cười:
“Tất cả các người, quỳ xuống hết cho tôi!”
Lập tức!
Trên mặt đám người Vương Thanh Chí lần lượt hiện lên nụ cười khổ.
Sau đó, từng người quỳ xuống trên mắt đất, tâm trạng của bọn họ vô cùng phức tạp, cho tới tận bây giờ, bọn họ cũng chưa từng nghĩ sẽ có một ngày, bọn họ phải quỳ gối xuống trước mặt tên rác rưởi Lâm Thiệu Huy này.
Ha ha!
Thấy cảnh này, Lâm Thiệu Huy liền cười lạnh một tiếng”
“Các người đã bao giờ nghĩ tới, có một ngày các người phải quỳ xuống đất chịu nhục?”
Vẻ mặt đám người Triệu Yến Chi xanh xám, im lặng không nói.
Nói thật bọn họ chưa bao giờ từng nghĩ tới, thậm chí là hiện tại, đầu óc bọn họ vẫn còn cảm thấy ong ong,
Chỉ là!
Câu nói tiếp theo của Lâm Thiệu Huy mới khiến cho bọn họ hoàn toàn tuyệt vọng!
Chỉ thấy Lâm Thiệu Huy nhìn họ bằng ánh mắt sâu thẳm, cười gằn nói:
“Chắc là các người cũng biết, tôi không có khả năng tùy tiện bỏ qua cho các người?”
Đoàng!
Đám người Triệu Yến Chi nhất thời tê hết cả đầu, vô cùng hoảng sợ nhìn Lâm Thiệu Huy.
“Lâm Thiệu Huy, khi còn bé chúng tôi không hiểu chuyện, không nên đối xử với anh như vậy, anh đại nhân đại lượng, bỏ qua cho chúng tôi đi!”
“Tướng... Tướng Huy! Chúng tôi biết sai rồi, chúng tôi thực sự biết sai rồi! Anh là nhân vật lớn như vậy, đâu nhất thiết cần phải chấp nhặt với chúng tôi, xin anh buông tha cho chúng tôi đi mà!”
Đám người Chu Quân Dật và Phùng Thiệu Quân đã than thở khóc lóc bù lu bù loa lên.
Bọn họ không muốn chết nha!
“Tuổi trẻ ngông cuồng?”
Lâm Thiệu Huy cười, nhìn chằm chằm vào bọn họ, sau đó lên tiếng nói:
“Có phải là các người quên rồi không, vừa nãy các người đã sỉ nhục tôi với người phụ nữ của tôi như thế nào?”
Đoàng!
Một cỗ sát khí đột nhiên dâng trào vào lúc này!
Vô cùng hung bạo và tàn bạo, giống như là dã thú đang gào thét!
Vẻ mặt đám người Vương Thanh Chí lập tức trắng bệch, càng thêm run rẩy kịch liệt.
Bọn họ tự nhiên biết vừa rồi bản thân đã sỉ nhục hai người Lâm Thiệu Huy như thế nào, nói np là nô lệ của rùa, nói Bạch Tố Y là người phụ nữ dâm đãng ai cũng có thể lấy làm chồng, đây chính là sự sỉ nhục cực hạn không thể nghi ngờ.
Đổi thành bất cứ người nào, chỉ sợ cũng khó mà tiếp nhận!
Chưa kể, Lâm Thiệu Huy chính là Tướng Huy cao cao tại thượng!
Bọn họ dây vào đại họa lớn rồi!
Trong nháy mắt, bọn họ dùng ánh mắt vô cùng hoảng sợ nhìn chằm chằm vào Lâm Thiệu Huy.
Từng người đều mang theo nước mắt!
Hiển nhiên là đã bị dọa sợ mất mật!
Mà lúc này!
“Cộc cộc côc...”
Lâm Thiệu Huy bước từng bước về phía bọn họ, trong ánh mắt hiện lên sự lạnh lẽo vô tận:
“Các người mang theo sự cuồng vọng và kiêu ngạo đến trước mặt tôi!”
“Các người đe dọa tôi, đồng thời sỉ nhục Hoàng Hậu của tôi, cho nên các người... Đáng chết!”