“Chú... Chú tới thử may mắn!”
Mặt mo cả Lý Phi Vân đỏ ửng hết lên, nói:
“Dù sao, một nhân vật lớn như Tướng Huy đâu phải người người bình thường muốn gặp là gặp được? Chú cũng không ôm bao nhiêu hi vọng.”
Ông ấy muốn thử xem mình có thể có một tương lai có triển vọng hay không, mặc dù biết đó là một hi vọng xa vời.
Nghe vậy!
Lâm Thiệu Huy dở khóc dở cười, muốn nói cho Lý Phi Vân biết mình chính là Tướng Huy, chỉ cần anh nói một câu, ông ấy có thể biến thành khách quý của Tướng Huy.
Đánh sợ chỉ sợ là Lý Phi Vân sẽ coi như anh bị điên mất?
Chợt!
Lâm Thiệu Huy vừa cười vừa nói:
“Yên tâm đi chú Vân, để tạ lỗi, cháu sẽ sắp xếp cho tên của chú có trong danh sách tham gia tiệc cưới của Tướng Huy!”
Cái gì!
Vẻ mặt Lý Phi Vân lập tức thay đổi, nhìn Lâm Thiệu Huy như nhìn thấy quỷ:
“Cháu có cách nào?”
Phải biết!
Đây chính là đám cưới thế kỷ của Tướng Huy, toàn bộ giới quyền quý của An Nam đều đang đánh nhau đến vỡ đầu chảy máu chỉ vì muốn đoạt được một vị trí trong danh sách khách mời, mà phàm là những người được mời thì đều là các nhân vật lớn uy danh hiển hách!
Hôm nay Lý Phi Vân đến đây chính là ôm ý nghĩ tìm vận may, chứ không nghĩ rằng mình thực sự có tư cách tham gia bữa tiệc.
Đối với một nhân vật nhỏ như ông ấy, đừng nói là được vào sân, cho dù được đứng từ xa nhìn một cái cung là đã rất vinh dự rồi!
Nhưng mà bây giờ Lâm Thiệu Huy lại nói, có thể khiến ông ấy tham gia đám cưới của Tướng Huy?
Không phải ông ấy đang nằm mơ đấy chứ?
Lâm Thiệu Huy mỉm cười, giải thích nói:
“Cháu có người ở bên trong, cháu có thể sắp xếp!”
Nghe xong, Lý Phi Vân lập tức mừng rỡ như điên:
“Được! Con trai của ba thật có bản lĩnh! Hôm nay vừa gặp được cháu, lại vừa có tư cách tham gia đám cưới của Tướng Huy, quả thực đúng là song hỉ lâm môn!”
“Đi thôi! Hai người chúng ta về nhà chú uống một chén, không say không về!”
Nói xong!
Ông ấy liền ôm lấy bả vai của Lâm Thiệu Huy, cưỡng ép lôi anh đi.
Chủ trong chốc lát đã đến nơi Lý Phi Vân ở!
Nhìn con hẻm thân quen xưa, Lâm Thiệu Huy lập tức lộ ra vẻ hoài niệm, dù sao khoảng thời gian ở chỗ này chính là một trong những khoảng thời gian vui vẻ ít ỏi của anh.
Mà ngay lúc này!
Từng tiếng nghị luận liên tiếp vang lên!
“Đây không phải là Lâm Thiệu Huy sao? Tại sao cậu ta lại trở lại?”
“Chậc chậc chậc, ăn mặc rách nát như vậy, xem ra cũng chẳng làm ăn được gì, cũng may con nhóc Lý Thu Nhàn kìa không coi trọng cậu ta, nếu không thì thảm rồi!”
“Bây giờ Lý Thu Nhàn đã có bạn trai là cậu chủ nhà giàu, nghe nói trong nhà người đàn ông kia có tập đoàn, rất có tiền! Tên vô dụng này lấy cái gì mà so với người ta? Chỉ sợ là có muốn xách giày cũng không xứng!”
Mấy người hàng xóm kia nhận ra Lâm Thiệu Huy, nhưng trên mặt lại nhao nhao lộ ra vẻ khinh thường.
Bởi vì bọn họ đều rõ ràng, từ nhỏ Lý Phi Vân đã thích chỉ loạn uyên ương, muốn tác hợp cho con gái ông ta với Lâm Thiệu Huy.
Bây giờ Lâm Thiệu Huy lăn lộn xã hội thất bại như vậy, nhưng Lý Thu Nhàn đã sớm tìm được một con rùa vàng, hai người bọn họ không phải người cùng một thế giới.
Cũng may Lý Thu Nhàn không nghe theo ngựa hồ đồ của cô ta, nếu không gả cho một tên vô dụng không có triển vọng, về sau chẳng phải sẽ vất cả một đời sao?”
Hả?
Nghe thấy hàng xóm nói lung tung, Lý Phi Vân lập tức nổi trận lôi đình, rống lên:
“Tất cả câm hết miệng cho tôi! Ai dám nói con trai tôi nửa câu không phải, ông đây liều chết với chúng, không tin các người có thể thử!”
Trong mắt của ông ấy, cho dù Lâm Thiệu Huy không có quan hệ máu mủ gì với ông ấy, nhưng nhiều năm chung sống với nhau đã khiến ông ấy coi đứa trẻ không giống bình thường này trở thành con của mình.
Nghe người khác sỉ nhục con mình, làm sao ông ấy có thể chịu được?
Chỉ là!
Đối với sự uy hiếp của ông ấy, đám người kia lại khịt mũi coi thường!
“Một tên vô dụng bỏ di mà lại coi như báu vật?”
“Thật sự là già đến hồ đồ rồi, gấp gáp với một tên nghèo kiết sát và lạnh nhạt với con rể rùa vàng của mình, đúng là đầu óc có bệnh!”
“Các người muốn chết?”
Lý Phi Vân lập tức nổi trận lôi đình, nắm lấy cái cuốc bên cạnh cửa, định tiến lên liều mạng.
Nhưng mà lúc này!
Lâm Thiệu Huy lại một tay ngăn ông ấy lại, cười làm lành nói:
“Chú Vân, bỏ đi! Uống rượu quan trọng hơn, đừng để mấy người râu ria làm hỏng đến tâm tình uống rượu của chú!”
Lúc này Lâm Tuấn Thiên mới căm giận bất bình đặt cái cuốc xuống, hung dữ trừng mắt nhìn mấy người hàng xóm kia:
“Còn dám nói lung tung, xem tôi có xé nát miệng các ngươi hay không!”
Nói xong!
Liền tức giận đi vào trong sân!
Mà lúc này, Lâm Thiệu Huy lại nhìn mấy người hàng xóm kia một chút, trong mắt đột nhiên hiện lên một tia lạnh lẽo.