Ma Vương Siêu Cường Của Thế Giới Hắc Ám

Chương 1161: Chương 1161: Chương 1243




Bùm!

Lúc này tất cả mọi người đều ngây người, họ nghi ngờ có phải lỗ tai của mình xuất hiện ảo giác hay không.

Một thằng ăn hại lại dám ra lệnh cho Lý Tuyền làm việc?

Đây không phải là muốn chết sao?

Lý Tuyền là ai chứ, đó là một doanh nhân nổi tiếng năm đó ôm năm trăm nghìn đồng xông vào đất Nam Lộc, bây giờ giá trị bản thân đã vượt qua trăm nghìn tỷ.

Sản nghiệp trong tay trải rộng khắp các ngành nghề, công ty giải trí chẳng qua chỉ là một trong những lá cờ dưới tay của ông ta mà thôi.

Lâm Thiệu Huy chỉ là một người con rể đưa tới tận cửa mà dám ra lệnh bảo ông ta làm việc?

Đừng nói là Vương Phi Lan ngay cả Mỹ Hân cũng cảm thấy Lâm Thiệu Huy điên rồi.

“Phương Y Thần, cô tìm thấy tên ngớ ngẩn này ở đâu vậy? Thật sự là buồn cười chết tôi, anh ta mà cũng dám ra lệnh cho chủ tịch, anh ta không tự soi mặt mình vào trong nước tiểu mà xem bản thân có đức hạnh gì!”

Vương Phi Lan cười vô cùng châm chọc: "Đô ăn hại, bây giờ không chỉ Phương Y Thần sắp xong đời mà mày cũng chết chắc rồi!”

Dựa vào tính cách của Lý Tuyền tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Lâm Thiệu Huy.

“Đồ chó, mày muốn chết sao?”

Lý Tuyền lập tức nổi cơn tam bành trong mắt tràn đầy ý hận, cho tới bây giờ chưa có người nào dám nói chuyện với ông ta như vậy.

Lúc này ông ta hoàn toàn bị chọc giận gầm lên: "Bảo vệ chết ở đâu hết rồi? Nhanh đánh món lòng này trở nên tàn phế cho tôi!”

Một tên ăn hại mà cũng dám giả bộ ghê gớm ở trước mặt ông ta?

Muốn chết sao!

Nghe vậy Vương Phi Lan cười vô cùng vui vẻ, ánh mắt oán độc nhìn Lâm Thiệu Huy: "Đúng đúng đúng, chủ tịch tuyệt đối không thể tha thứ cho cái thằng không biết trời cao đất rộng này! Phải đánh nó trở nên tàn phế!”

Chỉ là!

Phương Y Thần lại nhíu mày đi tới nói: "Lý Tuyền, tôi khuyên ông đừng làm như vậy.”

Dù sao cô ấy và Lý Tuyền đã hợp tác nhiều năm nên ít nhiều vẫn còn tồn tại sự nhân nghĩa, cô ấy không muốn thấy Lý Tuyền tự tìm đường chết.

Nhưng Lý Tuyền lại không cho là như vậy, ông ta cười giễu nhìn về phía Phương Y Thần: "Phương Y Thần, bây giờ mới biết sai thì đáng tiếc đã quá trễ rồi!”

“Nhưng mà Đường Minh Phong cũng đã nói chỉ cần thiên hậu là cô bằng lòng qua đêm với anh ta thì anh ta có thể bỏ qua chuyện cũ tha cho cô một mạng!”

Cái gì!

Sắc mặt của Phương Y Thần lập tức trở nên u ám, muốn cô ấy qua đêm với anh ta sao?

Những người này xem cô ấy là gì chứ?

“Các người đừng có nằm mơ, cho dù chết tôi cũng sẽ không khuất phục các người.”

Giọng nói của Phương Y Thần lập tức trở nên lạnh lùng nghiêm nghị.

Cô ấy có lòng tốt cứu Lý Tuyền một mạng nhưng Lý Tuyền lại cảm thấy họ sợ ông ta?

Thậm chí còn lấy Lâm Thiệu Huy ra để đe dọa!

Đúng là không có thuốc chữa!

Nghe nói như thế Lý Tuyền khịt mũi: "Cho thể diện mà không cần vậy thì cô hãy xem nhân tình của cô bị tôi đánh trở nên tàn phế đi!”

“Ra tay!”

Một đám bảo vệ bèn cầm dùi cui đi tới muốn chỉnh đốn Lâm Thiệu Huy.

Đinh!

Nhưng đúng lúc này cửa thang máy đột nhiên vang lên, một đám người mặc áo kiểu tôn trung sơn sải bước đi ra.

Từ dáng người và bước chân kia có thể nhìn ra những người này xuất phát từ trong quân đội!

Mỗi một người đều có dáng vẻ hiên ngang rất có uy thế, nhìn cũng không nhìn đám người Lý Tuyền mà ánh mắt chỉ dừng ở trên người Lâm Thiệu Huy.

Thật sự giống như trong mắt của họ cũng chỉ có Lâm Thiệu Huy!

Lâm Thiệu Huy cũng không nhịn được nhướng mày, ánh mắt rơi vào huy chương trước ngực họ.

Người của Long Nha đến nhanh vậy sao?

Sau đó một đám tinh anh của Long Nha sải bước đi về phía Lâm Thiệu Huy rồi nửa quỳ ở trước mặt Lâm Thiệu Huy.

“Chúng tôi kính chào Tướng Huy!”

Im lặng!

Toàn bộ khung cảnh bỗng chốc chìm vào im lặng một cách lạ thường.

Vào lúc này dường như ngay cả không khí cũng trở nên chói tai.

Nhìn đến đây đám người Lý Tuyền đều ngây ngẩn cả người, từng đôi mắt giống như là nhìn thấy quỷ tràn đầy vẻ không thể tin được.

Rốt cuộc những người này là ai, tại sao vừa tới đã quỳ gối ở trước mặt Lâm Thiệu Huy?

Không phải là họ đang nằm mơ đấy chứ?

Thằng ăn hại này đáng để họ cung kính như vậy sao?

Nhất là khi họ nhìn thấy vẻ mặt vô cùng kính sợ của những người này, quả thực giống như là đang nhìn một vị thần.

Điều này thật sự là không thể tưởng tượng nổi!

Nhưng mà Lâm Thiệu Huy đối diện với mấy thành viên của Long Nha lại vô cùng thờ ơ chỉ khẽ gật đầu: "Ừ!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.