Ma Vương Siêu Cường Của Thế Giới Hắc Ám

Chương 1172: Chương 1172: Chương 1254




Chu Chí Đức toát mồ hội lạnh, quả thực không thể tin vào hai mắt của mình.

Những nhóm ông lớn này điên rồi sao, vậy mà thực sự dám đến tham gia buổi trình diễn thời gian của Bạch Tố Y?

Vậy mà bọn họ không sợ đắc tội với cậu cả Lâm?

Chu Chí Đức không dám tưởng tượng toàn bộ Nam Lộc lại liên hợp với nhau, toàn bộ đều không cho Lâm Thần Hải chút mặt mũi nào?

Chuyện này làm sao có thể chứ!

Chẳng lẽ ông ta bị lừa gạt sao? Bạch Tố Y căn bản là không có đắc tội với Lâm Thần Hải?

Đám người Chu Như ở bên cạnh cũng trợn tròn mắt.

Cảnh tượng bây giờ khiến người ta rung động làm sao, một phút trước còn không có ai, một phút sau lại đông như trẩy hội?

Những chiếc xe sang trọng nối tiếp nhau, tỏa ra những màu sắc vo cùng sang trọng, trông thật chói mắt.

Chu Như lập tức ghen tỵ, bởi vì cô ta biết cả đời này cô ta cũng không có vinh hạnh đặc biệt như thế này.

Bây giờ Bạch Tố Y giống như là mặt trăng được các ngôi sao vây quanh!

Mà lúc này Bạch Tố Y cũng sững sờ, tại sao cô không nhớ là mình đã mời nhiều người như vậy?

Chỉ sợ là nhiều người gấp ba lần trên danh sách!

Điều này, làm sao có thể chứ!

Chỉ là cô không biết, Tướng Huy đã ra lệnh, ai dám chống lại?

Tập Đoàn Minh Long đưa một chiếc kiềng vàng để chúc mừng Bạch Kỳ là đơn vị đứng đầu trong ngành y dược, tạo phúc cho xã hội!”

“Ba, không phải ba nói sẽ không có ai đến sao? Đây là có chuyện gì?”

Chu Như không cam lòng nói, cảnh tượng trước mắt này như tát một cái tát dữ dội vào mặt bọn họ vậy.

“Ba... Ba cũng không biết nữa! Rõ ràng cậu cả đã cảnh báo, tại sao mây snguoiwf này đều đến đây giống như bị điên vậy?”

Vẻ mặt Chu Chí Đức kinh ngạc, lúc này ông ta cũng không dám tin vào hai mắt của mình.

Cảnh tượng này quá không thể tưởng tượng nổi!

Mà lúc này, Chu Chí Đức thấy được một người, ông ta vội vàng đi về phía đối phương:

“Ngài Tuyền, không phải ông nói sẽ không tới sao? Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?”

Ngài Tuyền dĩ nhiên chính là Lý Tuyền.

Hơn nữa chính là Lý Tuyền nói với Chu Chí Đức là Bạch Tố Y đắc tội với Lâm Thần Hải.

Bây giờ ông ta phải chắp tay nhường công ty giải trí cho người khác, chả khác gì vô duyên vô cớ tổn thấy ba mươi năm nghìn tỷ, tự nhiên là tâm trạng của Lý Tuyền sẽ không tốt rồi.

Nghe thấy Chu Chí Đức hỏi thăm, ông ta lập tức giật nảy mình, vẻ mặt âm trầm quát:

“Ông nói hươu nói vượn gì thế! Tôi nói với anh như thế khi nào? Thuốc viêm phổi mới được đưa ra thị trường là một chuyện tốt, có thể tạo phúc cho nhân loại, làm sao tôi có thể bỏ lỡ được?”

“Hơn nữa, tôi có tới hay không thì có quan hệ đếch gì với ông? Ông là cái thá gì mà dám hỏi chuyện của tôi?”

Sau đó ông ta không thèm để ý tới nữa mà trực tiếp rời đi.

Vẻ mặt Chu Chí Đức trở nên vô cùng khó coi, bị răn dạy trước mặt bao nhiêu người như vậy, cho dù là ai cũng sẽ cảm thấy xấu hổ.

“Điều này là không thể!”

Chu Chí Đức nghiến răng nghiến lợi, vẫn không dám tin tưởng.

Sau đó, Chu Chí Đức lần lượt hỏi thăm mấy ông chủ quen thuộc.

“Tổng giám đốc Tống, không phải ông nói hôm nay không rảnh sao?”

“Ông Hoàng này, rõ ràng ông bảo hôm nay Bạch Kỳ chết chắc rồi, tại sao lại....”

Mà mấy ông lớn này nghe thấy ông ta hỏi như vậy thì đều muốn phát điên.

Từng người không kìm được tức giận rống lên với ông ta:

“Chu Chí Đức, ông đừng có mà nói lung tung, có muốn chết thì cũng đừng kéo theo tôi!”

“Thứ chó chết, đến nơi này rồi còn dám nói nhăng nói quậy, ông đang cố tình sờ lông mày vị kia sao, muốn chết à?”

“Mẹ nó, Chu Chí Đức, ông có ý gì, cố ý nói móc chúng tôi có đúng không? Chê chúng tôi chưa đủ khó xử sao?”

Cái gì!

Chu Chí Đức suýt nữa lòi hết hai tròng mắt ra.

Muốn chết thì đừng kéo theo bọn họ?

Cố ý khiến bọn họ khó xử?

Nhóm ông lớn này đang nói cái gì vậy?

Không phải chỉ là một cuộc họp báo nhỏ nhoi thôi sao? Nhưng tại sao mấy ông lớn này ai ai cũng như là chuột gặp mèo vậy, bị dọa đến mức không dám nhiều lời với ông ta?

Chẳng lẽ cậu cả Huy đã thay đổi ý định?

Không đúng!

Trong lòng Chu Chí Đức đột nhiên có chút bất an.

Sau đó, ông ta thở dài một cái, nhìn về phía đám người Chu Như:

“Hay là, chúng ta đi xin lỗi Bạch Tố Y đi?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.