Mà khoảnh khắc khi nhìn thấy Lâm Thần Hải.
Hai con mắt của Lâm Thiệu Huy điên cuồng co vào.
Bên trong đã đỏ một mảnh.
Anh mãi mãi cũng không quên đường cảnh năm đó người đàn ông này từng gậy từng gật đánh vào người mẹ anh.
Mẹ của anh tan nát cõi lòng, cầu xin Lâm Thần Hải bỏ qua đứa con trai mười tuổi là mình, nhưng đáp lại mẹ anh lại là lời chửi mắng độc ác của Lâm Thần Hải và tiếng cười nhe răng tàn nhẫn.
Sau đó nỗi đau và oán hận này giống như một loại nguyền rủa, vẫn luôn quấn quanh lấy Lâm Thiệu Huy.
Lâm Thiệu Huy biết mình chỉ có giết Lâm Thần Hải mới có thể thoát khỏi nỗi đau này.
Lâm Thần Hải đáng chết.
Mà cảm nhận được cảm xúc lúc này của Lâm Thiệu Huy, Bạch Tố Y cũng nắm chặt tay anh, đau lòng nhìn chồng mình.
Cô vẫn là lần đầu nhìn thấy Lâm Thiệu Huy lộ ra vẻ mặt đáng sợ như thế.
Có thể tưởng tượng Lâm Thần Hải nhất định đã làm chuyện không thể tha thứ với anh.
Theo Lâm Thần Hải ra trận, toàn trường giống như bị sư im lặng đóng mở, lặng ngắt như tờ.
Không ai dám mở miệng hỏi anh cái gì.
Cốc cốc cốc…
Lâm Thần Hải giống như quân lâm thiên hạ, bước chân nhẹ nhàng bước đi, chậm rãi đi vào giữa sân.
Mỗi một bước chân kia đều khiến tất cả mọi người ở đây sợ hãi không thôi.
Giống như một con mãnh hổ xâm nhập bầy cừu.
Theo sát đó, anh ta chính là đứng trước mặt một nhà Chu Như, nở nụ cười nói: "Bộ quan tài này là các người tặng?”
Nghe vậy, Chu Chí Đức lập tức kích động đến nỗi hai chân nhũn ra, không thể tin nổi Lâm Thần Hải vậy mà lại chủ động nói chuyện với bọn họ, đây thực sự là được sủng ái mà lo sợ.
Khiến bọn họ kích động không thôi.
Chu Chí Đức lập tức liên tục gật đầu: "Đúng vậy, đúng vậy, Bạch Tố Y đáng chết, cũng dám đắc tội cậu cả anh, chúng tôi chính là cố ý đưa bộ quan tài này cảnh cáo cô ta.”
Ông ta biết đây chính là cơ hội tốt để nịnh bợ Lâm Thần Hải.
Lúc này Lâm Thần Hải bèn khen ngợi cười một tiếng, dường như rất hài lòng mà gật đầu nói: "Làm rất tốt.”
Ầm!
Một nhà Chu Chí Đức này mừng như điên.
Trên mặt từng người nồng đậm vui sướng.
Vô cùng kích động.
Bọn họ biết lần này nhà bọn họ thành công.
Kể từ đó, cậu cả Lâm nhất định sẽ có ấn tượng tốt với bọn họ, đến lúc đó tùy tiện nhắc nhở một chút, nhà họ Chu bọn họ chắc chắn lên như diều gặp gió.
“Nào nào, có thể chia sẻ với cậu cả ngài đó là vinh hạnh của nhà họ Chu chúng tôi, chúng tôi không dám tranh công.”
Mặt mũi Chu Chí Đức đầy nịnh nọt nói, ngay cả lòng bàn tay cũng đẫm mồ hôi.
Mà lúc này, Chu Như cũng cố ra vẻ tức giận hét lên với Bạch Tố Y: "Bạch Tố Y, Lâm Thiệu Huy! Hai cô cậu dám đắc tội cậu Huy, bây giờ còn không mau dập đầu tạ lỗi, thật sự muốn chết à?”
Vừa dứt lời!
Lâm Thần Hải nhìn về phía Lâm Thiệu Huy, sau khi nhìn thấy Lâm Thiệu Huy kia giống như một kẻ tầm thường thì lắc đầu.
Trong mắt cũng tỏ vẻ khinh bỉ.
“Cậu vẫn vô dụng hệt năm đó.”
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người kinh ngạc đến ngây người.
Lâm Thần Hải vậy mà biết thằng con ở rể của nhà họ Bạch?
Lâm Thần Hải, Lâm Thiệu Huy?
Chẳng lẽ…
Đám người đột nhiên nhớ tới có một cậu chủ bị đuổi khỏi cửa của nhà họ Lâm năm đó hình như cũng gọi là Lâm Thiệu Huy.
Nháy mắt…
Bọn họ rốt cuộc hiểu vì sao Lâm Thần Hải muốn đối phó Lâm Thiệu Huy.
Mà một nhà Chu Như kịp phản ứng, đầu tiên sững sờ, sau đó chính là nhao nhao cười phá lên.
Thì ra Lâm Thiệu Huy chính là sỉ nhục của nhà họ Lâm, cậu chủ vô dụng bị bỏ rơi kia…
Một sỉ nhục của gia tộc, chính là sỉ nhục của nhà họ Lâm. Lần này nhà họ Lâm có thể tha thứ cho anh?
Lâm Thiệu Huy chắc chắn chết không thể nghi ngờ.
Chỉ là lúc tất cả mọi người cho rằng Lâm Thiệu Huy sẽ sợ hãi đến đái ra quần, anh lại cười lạnh thành tiếng.
“Anh cũng giống năm đó, khiến người ta chán ghét như vậy.”
Cái gì?
Toàn trường xôn xao một mảnh.
Tất cả mọi người không khỏi sửng sốt, tên này vậy mà đang sỉ nhục Lâm Thần Hải?
Một tên vô dụng hại chết cậu ba nhà họ Lâm, bây giờ còn dám nhục nhã Lâm Thần Hải trước mặt mọi người?
Tên này thực sự muốn chết!
Tất cả mọi người lập tức cười khinh miệt, cực kỳ khinh thường lắc đầu, theo bọn họ nghĩ thì Lâm Thiệu Huy đây chính là tự đi vào chỗ chết.
Đối đầu với Lâm Thần Hải, cũng không xem thử mình có thân phận gì.
Theo bọn họ nghĩ, nếu Lâm Thiệu Huy lúc này thông minh thì có lẽ nên lập tức quỳ xuống xin lỗi Lâm Thần Hải, không chừng người ta còn có thể nhớ tới tình thân tha cho mạng chó của anh.
“Cậu rất muốn giết tôi?”
Lâm Thần Hải có thể cảm nhận được rõ ràng sự thù hận của Lâm Thiệu Huy, chỉ là anh ta vốn không thèm để ý.
Bởi vì nếu như anh là kẻ vô dụng thì dùng tay anh cầm lưỡi đao, mặt mũi hung dữ, ở trong mắt người khác cũng là trò cười.
Mà Lâm Thiệu Huy cũng không hề che giấu suy nghĩ của mình, âm u nói: "Từng giờ từng phút đều muốn.”