Ầm!
Vào lúc này, tất cả các chiến tướng đều cảm thấy vành mắt của mình dường như muốn nổ tung.
Tất cả đều nhìn về phía Lâm Thiệu Huy bằng ánh mắt chấn động vô cùng!
Đặc biệt là khi nhìn thấy Lâm Thiệu Huy nâng cái vạc to lớn đó lên, bọn họ chỉ cảm thấy đầu mình như muốn nổ tung ra!
“Đó là... Vạc An Nam!”
Vốn dĩ bọn họ chỉ nói đùa mà thôi, chứ không ngờ rằng lại có người thực sự có thể nâng được vật khổng lồ cả tấn này.
Ảo giác!
Đây nhất định là một ảo giác đặc biệt!
Ngoại trừ Từ Long Khiếu, người sáng lập của Long Nha ra, thì bây giờ còn ai khác ở An Nam này có thể nâng cái vạc to như vậy được nữa?
Vào lúc này, tất cả mọi người giống như là bị trúng thuật cố định cơ thể vậy, tất cả đều đờ người ra đứng tại chỗ, nhìn chằm chằm vào Lâm Thiệu Huy.
Biểu cảm đó muốn hài hước bao nhiêu là sẽ hài hước bấy nhiêu!
Tại thời điểm này, tất cả các chiến tướng đều hoàn toàn hiểu rồi.
E rằng vị đứng trước mặt đây, chính là huấn luyện viên mới được mời đến của Long Nha bọn họ, đúng không?
Một người mạnh mẽ như vậy, thế mà bọn họ lại muốn làm xấu mặt đối phương ư?
Nhưng kết quả, vừa rồi chỉ bằng một cánh tay này của đối phương, đã trực tiếp dọa cho bọn họ ngu người luôn rồi.
Còn chiến tướng ban nãy nói muốn cho Lâm Thiệu Huy xem một chút màu sắc, đã trực tiếp ngậm miệng lại rồi.
Đang đùa cái gì vậy nè!
Muốn cho con quái vật này xem một chút màu mè à?
Chỉ sợ rằng anh ta vừa mới tiến lên, đã bị đối phương đánh một cú cho chết mất rồi?
Vào lúc này, bầu không khí đáng sợ một cách kỳ lạ.
Tất cả các chiến tướng đều giống như đã gặp quỷ vậy.
Họ đã từng gặp qua muôn hình muôn vẻ đối thủ đáng sợ, nhưng không một ai trong số họ có thể đánh đồng được với Lâm Thiệu Huy.
Tên nhóc này, nói đơn giản không phải là con người!
Lúc này Tần Huỳnh Trung như bị điện giật vậy!
Cả người hoàn toàn lơ mơ!
Bởi vì anh ta đã nhìn thấy rõ được dáng vẻ của người tới rồi, do đó trong lòng anh ta xuất hiện một sự khủng bố đáng sợ.
“Lâm... Lâm Thiệu Huy?”
Điều này làm thế nào mà có thể được!
Cái đồ bỏ đi đó, làm sao có thể là huấn luyện viên mới được mời đến của bọn họ cơ chứ?
Hơn nữa còn có một sức mạnh khủng bố đến như vậy!
Tiếp sau đó, vừa nghĩ đến chuyện vậy mà mình lại dám giành phụ nữ với huấn luyện viên mới, anh ta gần như muốn nổ tung da đầu.
Vào lúc này, chưa nói đến việc thăng tiến và kiếm tiền nữa, liệu anh ta có thể tiếp tục ở lại Long Nha này hay không đã là một vấn đề rồi!
“Lão Trung, cậu biết anh ấy à?”
"Lão Trung, đây rốt cuộc là người dũng mãnh nào thế?"
“Tần Huỳnh Trung, có phải là cậu đã gặp anh ta từ lâu rồi đúng chứ, anh ta là ai thế?”
Nghe thấy Tần Huỳnh Trung hét lên tên của Lâm Thiệu Huy, ngay lập tức tất cả mọi người đều nhìn về phía Tần Huỳnh Trung đầy bất an.
Nhưng bây giờ Tần Huỳnh Trung không nghe lọt lỗ tai được điều gì nữa rồi, cả cơ thể trơ như tượng, đã bị tê liệt ngay tại chỗ rồi.
Tần Huỳnh Trung cứ như bị mất hồn vậy, sắc mặt tái mét lẩm bẩm nói:
“Xong rồi xong rồi, tôi xong đời hoàn toàn rồi!”
Và cũng ngay lúc này, lại có thêm một chuyện kinh hoàng hơn nữa đã xảy ra.
Chỉ nghe Lâm Thiệu Huy quát lớn một tiếng, rồi sau đó Vạc An Nam khổng lồ cả tấn đó, liền đột nhiên bị ném ra ngoài, vẽ ra một hình parabol giữa không trung.
Bùm!
Cái vạc to đó lao xuống vang dội, vỡ nát tan tành trước mặt các chiến tướng đó, làm một mảnh đất đá gạch ngói bắn ra tung tóe, khiến cho mặt đất bị lún xuống một mảng lớn.
Tất cả mọi người cứ đờ đẫn nhìn như thế, bọn họ cảm thấy tròng mắt mình như chực trào ra luôn vậy.
Nâng cái vạc đó đi vào Long Nha là đã đủ khoa trương rồi.
Còn bây giờ, tên nhóc này vậy mà lại có thể ném cái vạc to lớn đó ra xa với khoảng cách cỡ chừng năm mươi mét, điều này cho bọn họ bị sởn tóc gáy hết cả lên.
Mọi người bị run rẩy kịch liệt, hô hấp cũng bắt đầu trở nên gấp gáp hơn, bọn họ dùng ánh mắt như còn sống mà lại nhìn thấy ma quỷ nhìn Lâm Thiệu Huy.
Lúc này bọn họ thậm chí còn nghi ngờ trong cơ thể Lâm Thiệu Huy, liệu có phải là có một vị thần linh nào ở trong đó hay không!
So với người năm đó sáng lập ra Long Nha này của họ bọn Từ Long Khiếu, thì người này còn đáng sợ hơn gấp cả trăm lần!
“Từ hôm nay trở đi, tôi sẽ đảm nhiệm chức vụ huấn luyện viên của Long Nha, mọi người… có phục không hả?”
Lâm Thiệu Huy sải bước lớn tiến đến, hỏi bằng cách vô cùng độc đoán.
Trên gương mặt của tất cả các chiến tướng lại hiện lên một nụ cười dày đặc khổ sở, lúc này liệu bọn họ còn dám nói không phục à?
Tí tắc!
Tí tắc!
Lúc này, từng chiến tướng một đều lễ độ cung kính quỳ xuống trước mặt Lâm Thiệu Huy, với dáng vẻ cực kỳ kính trọng.
Đồng thanh hét lên:
“Thành khẩn mong ngài Huy sẽ đảm nhiệm chức vụ huấn luyện viên cho Long Nha!”
Lâm Thiệu Huy đã hoàn toàn khuất phục bọn họ bằng sức mạnh đáng sợ của mình.
Do đó vào lúc này bọn họ không thể nào không phục được!