Thời gian một tháng nhanh chóng thoáng qua.
Cuộc chiến quân đoàn chính thức xảy ra!
Mà trong khoảng thời gian này, Lâm Thiệu Huy mỗi ngày đều đi sớm về muộn, đẩy mạnh việc huấn luyện các thành viên của Long Nha.
Khiến cho mỗi chiến tướng được huấn luyện đặc biệt dưới tay anh đều có một bước nhảy vọt chân chính về sức mạnh.
Trong khoảng thời gian này, Bạch Tố Y cũng kỹ càng quan sát Lâm Thiệu Huy, càng ngày càng cảm thấy chồng cô rất bí ẩn, có một số bí mật được giấu kín.
Nhưng lần này, cô không chủ động hỏi.
Bởi vì Bạch Tố Y biết rằng dù cô có hỏi thì Lâm Thiệu Huy cũng sẽ tìm cớ để ngụy biện cho qua nên cô phải tự mình tìm chứng cứ để xem Lâm Thiệu Huy đang che giấu điều gì.
Lúc này, mọi người đang bước vào hội trường của Cuộc chiến quân đoàn.
“Thiệu Huy, con có chắc chắn sẽ xử lý được Lâm Thần Hải không?” Bạch Tuấn Sơn lúc này vẫn bất an hỏi, bởi vì ông ta biết rất rõ một khi họ bước chân vào hội trường này, một nhà bọn họ sẽ không còn đường lui.
Lâm Thiệu Huy cười nói: “Ba, ba cứ tin con lần này, Tướng Huy thật sự đã nói rồi. Ngày đó Lâm Thần Hải đưa quan tài đến họp báo thực sự khiến ngài ấy bất mãn nên chắc chắn ngài ấy sẽ không bao giờ hợp tác với Lâm Thần Hải.”
“Con còn nghe nói lần này Tướng Huy muốn hợp tác với Long Nha dạy cho quân đoàn Kiêu Hùng một bài học đấy.”
Bạch Tuấn Sơn thở phào nhẹ nhõm: “Nếu đúng là như vậy thì quá tốt!”
Mà lúc này, ngay khi họ vừa ngồi xuống thì nhìn thấy nhà họ Chu đang ngồi cách đó không xa.
Thấy họ đến, một nhà Chu Như sửng sốt trong giây lát rồi sau đó tất cả cười to mỉa mai, không có ý tốt hỏi: “Sao, muốn chết hả?”
Rõ ràng là bọn họ đều cảm thấy một nhà Lâm Thiệu Huy hôm nay nhất định sẽ chết!
Nhà họ Bạch tức giận đến không nói được lời nào, trong lòng tức giận sự máu lạnh và hung ác của gia đình này.
Lâm Thiệu Huy ngồi bên cạnh cười mỉa: “Rốt cuộc là ai tìm chết, lát nữa sẽ biết!”
Cái gì!
Cả nhà Chu Như lập tức trào phúng cười to, lắc đầu cực kỳ khinh thường.
Giống như đang châm biếm Lâm Thiệu Huy chết đến nơi rồi còn mạnh miệng.
“Ha ha ha, cái tên này sợ đến điên rồi, lúc này còn dám mở miệng ăn nói bậy bạ! E rằng lát nữa đến khóc cũng khóc không nổi!”
“Lâm Thiệu Huy, đừng mơ tưởng nữa! Hôm nay trừ khi Tướng Huy giúp đỡ, còn không một nhà các người chắc chắn sẽ chết không nghi ngờ!”
“Mặc kệ họ nói nhảm, chúng ta cứ nhìn xem, xem thử lát nữa là ai xui xẻo!”
Chu Như, Chu Chí Đức, Trương Khai Minh đều cười mỉa, chế giễu, sỉ nhục Lâm Thiệu Huy.
Chẳng qua, vào lúc này, Lâm Thiệu Huy lại nói ra một câu khiến tất cả mọi người kinh ngạc: “Đúng, là Tướng Huy tới cứu chúng tôi.”
Hả?
Giờ phút này, bầu không khí hoàn toàn chìm vào im lặng.
Cả nhà Chu Chí Đức đều ngẩn ra, dường như bị lời nói của Lâm Thiệu Huy làm cho choáng váng.
Sau đó...
Phụt!
Ha ha ha!
Họ bất ngờ phá lên cười như thể vừa nghe được một câu chuyện cười hay nhất trong đời.
Tướng Huy ra mặt cứu bọn họ?
Làm sao có thể!
Cái tên rác rưởi này thật sự cho rằng một nhà của mình có thể so sánh với nhà họ Lâm sao?
Thật là một câu chuyện hài hước!
Chu Như khinh thường cười: “Lâm Thiệu Huy, tao nghĩ mày thật sự là điên rồi. Mày cho rằng Tướng Huy sẽ vì mấy tên rác rưởi nhà mày mà đi xúc phạm nhà họ Lâm sao? Ăn nói vớ vẩn!”
Nhưng lúc này Lâm Thiệu Huy chỉ mỉm cười, không giải thích nữa.
Ba hoa không có ý nghĩa, ngược lại anh rất muốn xem lúc Lâm Thần Hải kia chết đi, một nhà Chu Như có còn cười nổi nữa không.
Mà lúc này, một âm thanh thảo luận đột ngột vang lên bên tai của họ.
“Nghe nói gì chưa? Ninh Trường Khôn đã chính thức trở lại An Nam, chỉ dùng một tuần lễ liền đánh bại hết tất cả cao thủ ở Bắc Lộc!”
“Ninh Trường Khôn đã thăng cấp lên Đại Tông sư rồi, Nam Lộc Bắc Lộc rốt cuộc không thể chống lại được. Những vị cao thủ đó nghe nói bị Ninh Trường Khôn giết chết chỉ bằng một chiêu!”
“Thật là kinh khủng! Chỉ trong một tuần, tất cả thế lực đều bị quét sạch. Hiện tại Bắc Lộc đã nằm trong tay Ninh Trường Khôn! Và ông ta còn nói sẽ lập tức tiến vào Nam Lộc, đến lúc sẽ khiến bốn dòng họ lớn nhất cửa nát nhà tan!”
Nghe những lời bàn luận này, đầu óc của nhà họ Bạch như muốn nổ tung.
Ninh Trường Khôn… đã quay lại?