Nét mặt Lâm Thiệu Huy ngay lập tức tối sầm, anh giận dữ nói:
“Tránh ra, tôi muốn đi vệ sinh!”
Đi vệ sinh sao?
Chu Như cười vô cùng mỉa mai.
Mà Trương Khai Minh cũng đi tới nở nụ cười ác độc nói:
“Lâm Thiệu Huy, đừng có diễn trò nữa. Tôi thấy cậu là vì trông thấy cậu chủ mời được cao thủ tới nên mới thấy sợ phải không?”
Lúc này làm sao bọn họ có thể thả cho Lâm Thiệu Huy trốn thoát được chứ?
Bọn họ còn đang đợi sau khi cuộc thi kết thúc để trông thấy Lâm Thiệu Huy bị Lâm Thần Hải giết chết.
“Cút ra!”
Toàn thân Lâm Thiệu Huy toả ra sát khí kinh người, lúc này anh đã giận dữ.
Nếu còn không mau chóng đi báo tin cho Từ Long Khiếu, thì nhóm người Khương Giang Hoài có thể sẽ phải bỏ mạng vô ích, giờ anh nào có thời gian rảnh rỗi để dây dưa với đám người ngu ngốc này.
“Ôi, nóng nảy ghê nhỉ, tôi sợ quá cơ, nhưng tôi không tránh ra đấy, cậu định làm gì tôi nào?”
Trương Khai Minh dương dương tự đắc nói, một tên bỏ đi mà lại dám uy hiếp mình?
Thật nực cười!
“Cậu chủ, tên bỏ đi này muốn chạy trốn!”
Chu Như vội hét lên với Lâm Thần Hải, hơn nữa lúc này cô ta cười rất hả hê.
Chạy trốn sao?
Lâm Thần Hải vội ngoái đầu, khóe miệng lộ ra một nụ cười nham hiểm:
“Giờ mới muốn chạy à, không phải quá muộn rồi sao?”
Còn tưởng tên bỏ đi này có bản lĩnh thế nào, hoá ra cũng chỉ là đồ nhát chết mà thôi.
“Các người trông chừng cậu ta cho cẩn thận, đừng để cậu ta chạy thoát.”
Lâm Thần Hải xấu xa nói:
“Đợi cuộc thi kết thúc, tao phải hành hạ mày tới nơi tới chốn.”
Ngọn lửa giận dữ bùng lên trong mắt Lâm Thiệu Huy, lúc này nếu không phải vì không muốn để lộ thân phận trước mặt Bạch Tố Y, những kẻ trước mặt làm sao có thể chặn anh lại được!
Thật không biết làm sao!
Anh đành rút điện thoại ra soạn tin nhắn gửi cho Từ Long Khiếu.
Từ Long Khiếu đọc xong tin nhắn, cũng nổi trận lôi đình, không tài nào giữ được sự ung dung điềm tĩnh nữa.
Khuôn mặt già nua giận đến tím tái lại.
Quá vô sỉ!
Lâm Thần Hải, quá vô sỉ rồi!
Anh ta căn bản là đang gian lận.
“Khương Giang Hoài, quay về đây! Cậu không đối phó được với ông ta đâu, trận này chúng ta nhận thua!”
Từ Long Khiếu vội vã hét lên với Khương Giang Hoài, ông ta đã nhìn ra Lâm Thần Hải cơ bản là muốn mượn cơ hội này để giết người.
Khương Giang Hoài là người lính tốt nhất dưới trướng của ông ta, đương nhiên ông ta không thể giương mắt nhìn Khương Giang Hoài tự đi vào chỗ chết.
Nhưng mà!
Trên mặt Khương Giang Hoài lại hiện lên nét cười khổ:
“Ông Khiếu, từ khi ông ta bước lên sàn tôi đã biết ông ta là ai rồi, nhưng lúc này không thể bỏ cuộc được, tôi không thể làm sĩ quan huấn luyện mất mặt!”
Anh ta là lính dưới trướng tướng Huy, làm sao có thể không đánh mà chạy được chứ?
Sau này tin đồn truyền ra, anh ta mất mặt thì không sao, nhưng đường đường là tướng Huy sao lại có thể mất mặt cùng anh ta được.
“Cậu…”
Từ Long Khiếu cũng phát cáu lên, tên nhóc này lúc nào cũng cứng đầu thế, bây giờ lại giở bệnh ra rồi.
Mà trên sàn đấu, người mặc đồ đen nghe thấy cũng cười rất kỳ quặc, đôi mắt tối sầm hung hăng nhìn chằm chằm vào Khương Giang Hoài:
“Cậu nhóc, rõ ràng cậu biết tôi là ai lại không bỏ chạy, tôi cũng khá khâm phục sự ngu xuẩn của cậu đấy.”
Khương Giang Hoài cũng bật cười, bộ dạng thờ ơ:
“Nói nhảm xong rồi, thì bắt đầu thôi!”
Hả?
Đối phương nghe xong, trong lòng lập tức nổi cơn thịnh nộ, vô cùng hung hăng nói: “Được, cậu đã muốn tìm đến cái chết, thì tôi cho cậu được toại nguyện!”
Nói rồi!
Ông ta ra tay trước, thân hình đột ngột lao vút đến giống như con chim ưng đang giương rộng đôi cánh, mang theo một cơn gió lồng lộng, bổ nhào về phía Khương Giang Hoài.
Rầm!
Cảm thấy không khí bất thường này, vẻ mặt của các cao thủ có mặt ở cuộc thi đều thay đổi mạnh mẽ.
“Đây là…đại tông sư!”
Cái gì!
Tất cả mọi người đều ngạc nhiên sững sờ!
Đại tông sư sao?
Lâm Thần Hải lại mời một vị đại tông sư tới trợ chiến sao?
Mà vừa nghe thấy câu này, toàn bộ Long Nha đều dựng đứng lông tóc, lần lượt phóng ánh mắt căm phẫn về phía Lâm Thần Hải.
Lấy đại tông sư giết tông sư, vậy chẳng phải là việc dễ như trở bàn tay hay sao?
Mà theo như bọn họ được biết, trong số binh lính của quân đoàn Kiêu Hùng vốn không có đại tông sư, Lâm Thần Hải chính là đang gian lận.
Mà đương nhiên, trong giây phút vị đại tông sư kia ra tay, Khương Giang Hoài bị một chưởng đánh bay đi, hộc máu tại trận.
Thảm bại!
Thấy vậy, Lâm Thần Hải lập tức cười như điên dại, trên mặt lộ rõ sự hài lòng và kiêu ngạo:
“Rất xin lỗi, quân đoàn Kiêu Hùng chúng tôi thắng rồi! Long Nha các người, chỉ đáng để chúng ta lót chân, hahaha.”