Ninh Trường Khôn rất mạnh!
Coi như là giỏi nhất trong đại tông sư, nhưng người gã gặp phải hết lần này đến lần khác là tên biến thái Lâm Thiệu Huy này!
Một chân dùng hết toàn lực kia lại bị đối phương dùng một tay liền ngăn cản lại.
Màn này làm tất cả mọi người đều không dám tin!
“Hóa ra tông sư Lâm cũng là đại tông sư!”
“Trời ạ, nghe giọng của anh ta, đoán cũng hai mươi mấy tuổi nhỉ? Đại tông sư trẻ tuổi như vậy, điều này sao có thể!”
Tất cả mọi người đều bị hù sợ rồi!
Đây mới là yêu quái thật sự, đáng sợ hơn Ninh Trường Khôn gấp trăm lần!
“Không thể! Sao mày!”
Mà Ninh Trường Khôn cũng bị dọa ngu rồi, mặt lộ vẻ kinh hãi nhìn chăm chăm Lâm Thiệu Huy, dường như không dám tin vào mắt mình.
“Nếu mày vốn không tự kiêu như vậy, tao đoán chừng phải trên ba mươi hiệp mới có thể bắt mày lại, nhưng bây giờ...”
“Một hiệp là đủ!”
Nói rồi, Lâm Thiệu Huy bèn trở tay giữ lấy chân kia của Ninh Trường Khôn, sau đó một tay khác nắm chặt thành nắm đấm, bất thình lình nện xuống chân Ninh Trường Khôn một cách hung hãn!
Răng rắc!
Cái chân đó chớp mắt bị gãy, cong lên theo một độ cong kỳ dị, giống như bị thứ rất cứng làm đứt gãy.
A!
Từng tiếng kêu rên thảm thiết như giết heo, không ngừng bật ra từ trong miệng Ninh Trường Khôn.
Thế mà.
Lúc này còn không ngừng lại!
Lâm Thiệu Huy đột nhiên túm chân của gã lên, đập lên đất như vung chiếc búa một cách dữ tợn!
Bịch!
Bịch!
Bịch!
Một cái rồi một cái!
Cũng không biết qua bao lâu, đợi đến khi Ninh Trường Khôn hoàn toàn hóa thành đống thịt nhão, lúc này Lâm Thiệu Huy mới vứt xác gã lên võ đài như vứt rác.
Tất cả mọi người vô cùng sợ hãi, đứng tại chỗ như mất hồn, chết lặng người nhìn một màn đáng sợ này.
Ninh Trường Khôn cứ như vậy mà chết sao?
Bọn họ không phải đang nằm mơ chứ?
Đại tông sư vừa về nước liền càn quét hai tỉnh Nam Bắc làm hai nơi rơi vào sợ hãi này lại bị người đàn ông trước mặt này đập chết tươi?
Ảo giác!
Đây nhất định là ảo giác!
Lúc này tất cả mọi người không dám tin vào mắt mình nữa!
Vừa nãy Ninh Trường Khôn còn thể hiện sức mạnh tuyệt vời trên đấu trường, một chiêu liền đánh tàn phế Khương Giang Hoài, có thể nói là oai phong tám hướng, không ai bì nổi.
Kết quả lúc này mới qua bao lâu?
Gã lại chết rồi!
Lâm Thần Hải cười không nổi nữa.
Mà cả nhà Chu Như hoàn toàn há hốc mồm rồi!
Ngay cả đám người Từ Long Khiếu cũng bị Lâm Thiệu Huy hù dọa rồi.
Bọn họ cho rằng bản thân đã đủ đánh giá cao tướng Huy rồi, nhưng khi đến cảnh này, bọn họ mới ý thức được bản thân là ếch ngồi đáy giếng.
Sức mạnh của tướng Huy căn bản không phải thứ mà bọn họ có thể tưởng tượng.
Còn Lâm Thần Hải lúc này mọi ý niệm đã thành tro, nhìn Ninh Trường Khôn chết thảm kia, anh ta liền biết cục diện đã hoàn toàn mất khống chế rồi.
Anh ta đã thua!
Thua triệt để như vậy!
Anh ta nằm mơ cũng không ngờ tới, một nơi nhỏ như thành phố Nam Giang lại cất giấu một con rồng lớn như vậy!
Bây giờ, không chừng tướng Huy đã có mặt, hơn nữa đã thấy hết cuộc đấu này.
Anh ta ngay cả chơi xấu cũng thắng không nổi, vậy sau khi tướng Huy nhìn thấy sẽ nghĩ anh ta thế nào?
Công cốc rồi!
Tất cả đều mất trắng rồi!
Anh ta không còn cơ hội đạt được hợp tác với tướng Huy nữa rồi, miếng ăn tới miệng mà cứ như vậy rơi mất.
Ngay sau đó, anh ta nhìn chằm chằm vào Lâm Thiệu Huy trên võ đài với ánh mắt đầy thù hận.
Đều tại thằng khốn này!
Nếu không phải anh thì anh ta làm sao liên tiếp thất bại được chứ?
Anh ta nhất định phải chết!
“Lâm Thần Hải, đây chính là kết cục của tông sư Lâm mà cậu coi thường!”
Từ Long Khiếu cười lớn, sau đó sải bước về phía trước, vỗ bả vai Lâm Thần Hải một cái:
“Ngại quá, lần này quân đoàn Kiêu Hùng của các người sợ là phải nhượng bộ rồi!
Bầu không khí lại trở nên kỳ dị!
Toàn bộ thành viên Long Nha kia đều cười nhạt, ném ánh mắt nhạo báng vào Lâm Thần Hải không hề che giấu.
Ngay cả ăn gian cũng không thắng nổi, đây mới là chuyện buồn cười nhất!
Lúc này, sắc mặt Lâm Thần Hải cũng vô cùng u ám, trong nháy mắt thậm chí có kích động giết người.
Cả đời này của anh ta, chưa bao giờ bị sỉ nhục như hôm nay!
Hơn nữa, anh ta đã có thể cảm nhận rõ ánh mắt đầy chế giễu của mọi người ném vào anh ta.
Chỉ là.
Rất nhanh, anh ta đã nghĩ đến điều gì, khóe miệng tức khắc hiện ra một nụ cười ác độc, sau đó la to với Lâm Thiệu Huy trên võ đài:
“Tông sư Lâm, tao cho mày một cơ hội... Thành tâm cống hiến sức lực cho tao!”