Ma Vương Siêu Cường Của Thế Giới Hắc Ám

Chương 1216: Chương 1216: Chương 1298




Bùm!

Khoảnh khắc nghe được lời nói đó, bầu không khí xung quanh tất cả mọi người bỗng đông cứng lại, lúc này tất cả mọi người đều sững sờ cả người.

Cái tên nhóc này, thật sự định giết Lâm Thần Hải?

Điên rồi!

Việc này thật sự là điên rồ!

Cái tên nhóc này, cậu ta có biết bản thân đang nói gì không?

Lúc này, tất cả mọi người đều trông giống như xác sống vậy, sắc mặt bỗng chốc trắng bệch như vôi, kinh hãi đến tột độ!

“Cậu … cậu ta đang nói cái gì vậy?”

“Giết Lâm Thần Hải? Trời ạ! Cậu ta biết bản thân mình đang làm gì không? Kể cả là Long Nha cũng không dám làm như vậy, cậu ta dựa vào cái gì chứ?”

“Cái tên nhóc này là đang tìm cái chết mà! Nếu như hôm nay Lâm Thần Hải chỉ cần mất đi một sợi tóc thôi, nhà họ Lâm cũng có thể tiêu diệt cả Long Nha!”

Tất cả mọi người đều kinh ngạc đến biến sắc, hoàn toàn chết lặng!

Bọn họ cảm thấy Lâm Thiệu Huy nhất định là đang cố ý làm ra vẻ huyền bí, cậu ta không thể nào có gan lớn như vậy, đây nhất định là giả thôi!

Có điều!

Không đợi mọi người phải nghĩ nhiều, Từ Long Khiếu đã lớn tiếng hét:

“Tất cả mọi người, cút hết cho tôi!”

Bởi vì tất cả những việc Lâm Thần Hải làm hôm nay, Từ Long Khiếu sớm đã nổi ý muốn giết người.

Nhưng chỉ dựa vào một mình ông ta thì ông ta không dám động vào Lâm Thần Hải, có điều nếu như có thêm một Lâm Thiệu Huy, vậy kết quả sẽ khác rồi.

Cảnh tượng này xảy ra ở đây khiến cả đám đông đều đờ người ra!

Nếu như chỉ có một mình Lâm Thiệu Huy làm loạn, bọn họ đương nhiên cũng sẽ không thèm để mắt tới, nhưng vậy mà đến cả Từ Long Khiếu cũng đã lên tiếng

rồi...

Việc này!

Từ Long Khiếu cũng điên rồi sao?

Thật sự muốn làm long trời lở đất, cùng với Lâm Thần Hải đồng quy vu tận!

Vào lúc nào!

Ngay đến cả Lâm Thần Hải cũng không khỏi sửng sốt, trên mặt tràn đầy vẻ bất an!

“Đều điếc hết rồi sao? Hay là nói, mấy người muốn được chôn theo Lâm Thần Hải?”

Tất cả các thành viên của Long Nha gầm lên, rồi sau đó bắt đầu đuổi mọi người đi.

Tất cả mọi người đều không dám thở mạnh, lần lượt đi ra phía cửa và rời đi.

Điên rồi, điên hết cả rồi!

Long Nha chắc chắn là điên rồi!

Ngày mai, chuyện của ngày hôm nay nhất định sẽ làm chấn động cả An Nam, có thể Từ Long Khiếu còn bị triệu tập lên Tòa án Quân sự nữa, quá là không lý trí rồi.

Đây quả thật là đi tìm cái chết mà!

“Bạch Tố Y, chúng ta cũng mau đi thôi!”

Hai vợ chồng Thẩm Ngọc Trân vội vàng thúc giục, bọn họ cũng không nghĩ rằng số mình lại may như thế, còn tưởng là chết chắc rồi, kết quả Từ Long Khiếu vậy mà lại muốn tiêu diệt Lâm Thần Hải.

Lúc này bọn họ đang thầm cầu nguyện trong lòng rằng Lâm Thần Hải mau mau chết đi, như vậy sẽ không còn ai làm khó bọn họ nữa.

Nhưng lúc đó!

Vẻ mặt Bạch Tố Y lại do dự, bất an nói:

“Nhưng mà Lâm Thiệu Huy vẫn chưa quay lại!”

“Hả? Thế con còn không mau gọi điện thoại cho nó đi, không nên ở lại chỗ này lâu đâu.”

Bạch Tố Y sau lại cười khổ, lắc đầu:

“Con đã gọi cho anh ấy mấy lần rồi, anh ấy không nghe máy.”

Đồng thời.

Bạch Tố Y nhìn về phía tông sư Lâm ở trên võ đài với ánh mắt phức tạp, niềm hoài nghi trong lòng càng thêm mãnh liệt.

Từng dấu vết dường như đang chỉ ra rằng, người đàn ông trước mặt chính là Lâm Thiệu Huy.

Nhưng đúng vào lúc ấy, Quách Hồng Luân liền bước lên, vừa cười vừa nói:

“Cô Bạch Tố Y, anh Thiệu Huy đã đi trước ra phía cổng chính đợi mọi người rồi, mọi người đi ra một cái là có thể nhìn thấy anh ấy.”

Quách Hồng Luân cũng biết Lâm Thiệu Huy không muốn để Bạch Tố Y biết thân phận của mình, hơn nữa một lúc nữa anh còn giết người, cũng sẽ không muốn để Bạch Tố Y nhìn thấy.

Vậy nên lúc này bắt buộc phải kiếm cớ để Bạch Tố Y rời đi.

Cái gì?

Biểu cảm của Bạch Tố Y có sự thay đổi rất lớn, Lâm Thiệu Huy đã rời đi rồi? Vậy chẳng lẽ thật sự là bản thân mình nghĩ nhiều rồi, người đàn ông ở trước mặt, không phải Lâm Thiệu Huy sao?

“Bạch Tố Y, nếu như Lâm Thiệu Huy đã đợi chúng ta ở ngoài rồi, con còn đứng ngây ra đó làm gì hả? Còn không mau đi thôi?” Thẩm Ngọc Chi lên tiếng thúc giục.

Bạch Tố Y có chút không cam tâm nhìn Lâm Thiệu Huy một cái, lúc đó mới thở dài một tiếng rồi rời đi ra phía cổng.

“Mẹ nó chứ, cả nhà Bạch Tố Y này đúng là chó ngáp phải ruồi mà! Cứ như vậy là có thể chạy thoát rồi!”

Nhìn thấy cảnh đó, vẻ mặt Chu Như đột nhiên đầy oán hận, dường như rất tiếc nuối khi mấy người Bạch Tố Y không bị Lâm Thần Hải giết chết.

“Hoảng sợ cái gì, bây giờ chưa chết, sau này rồi cũng sẽ chết! Nhà họ Lâm nhất định sẽ không tha cho bọn họ đâu!”

Chu Chí Đức lạnh lùng lên tiếng, sau đó cũng nói một cách thúc giục:

“Chúng ta đi trước đi đã, có chuyện gì thì để sau nói!”

Chỉ là!

Cuộc nói chuyện này của bọn họ đã lọt vào tai Lâm Thiệu Huy.

Khóe môi Lâm Thiệu Huy đột nhiên cong lên, lộ ra một nụ cười u ám, rồi sau đó chỉ vào nhà họ Chu và nói:

“Những người khác có thể đi, nhưng mà bọn họ thì không thể đi được!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.