Aaaa!
Ngay lập tức Lư Đan Thanh liền hét lên một tiếng thảm thiết như heo bị cắt tiết, thê lương và còn vô cùng đinh tai nhức óc, khiến mọi người có mặt ở đó đều cảm thấy màng nhĩ của mình như sắp bị rách ra.
Ngay cả Bạch Tuấn Sơn và Thẩm Ngọc Trân cũng đều rất sợ hãi!
Mấy người này không nói hai lời liền đánh gãy một chân của người ta, như vậy liệu có tàn nhẫn quá không?
"Con trai! Con trai của tôi!"
Chu Ngọc Thanh liền hét lên thảm thiết, khóc nấc lên đến mức muốn đứt cả hơi.
Sao lại có thể như vậy được chứ?
Vừa rồi rõ ràng còn tốt như vậy, sao đột nhiên lại biến thành ra thế này?
"Ngọc Trân, bà tha cho con trai tôi đi! Tôi xin bà! Tôi không dám nữa đâu, sau này tôi sẽ không dám đắc tội với bà nữa đâu!"
Chu Ngọc Thanh liền vội vàng quay đầu lại, ở trước mặt Thẩm Ngọc Trân quỳ xuống khấu đầu ba cái với bà, lúc này bà ta cảm thấy rất hối hận.
Haiz!
Khi nhìn thấy Chu Ngọc Thanh hèn kém như vậy thì Thẩm Ngọc Trân không khỏi thở dài, sau đó nói với Lâm Thiệu Huy:
"Thiệu Huy, hay là bỏ qua chuyện này đi con? Lư Đan Thanh cũng đã trở nên thảm hại như thế này rồi, chúng ta cứ coi như làm người lương thiện, tha thứ cho cậu ta đi!"
Dù gì cũng là chỗ quen biết với nhau, Chu Ngọc Thanh cũng chỉ là miệng lưỡi có chút độc địa, đắc ý vênh váo một chút thôi, thực ra cũng không gây hại gì cho gia đình bọn họ nên bà cũng không muốn hành xử quá đáng quá!
Lâm Thiệu Huy liếc mắt nhìn Mewithe một cái.
Hừ!
Mewithe thấy vậy thì hiểu ý, “hừ” lạnh một tiếng rồi nhàn nhạt nói:
"Tôi muốn tặng quà cho ai, còn cần cậu phải tọc mạch vào hay sao? Cậu là cái thá gì? Cút ngay đi cho tôi!"
"Được rồi được rồi, chúng tôi cút ngay bây giờ đây!"
Chu Ngọc Thanh liên mồm nói “cút” rồi bò đến chỗ Lư Đan Thanh, sau đó cõng anh ta trên lưng, đi một mạch ra bên ngoài, sợ đến mức không dám quay đầu lại một chút nào.
"Thiệu Huy, chuyện gì đang xảy ra vậy? Căn nhà này thực sự là của con sao?" Thẩm Ngọc Trân vẫn chưa hết kinh ngạc nhìn Lâm Thiệu Huy nói.
Cho đến tận bây giờ mà bà vẫn có cảm giác như đang mơ!
Nhưng Lâm Thiệu Huy còn chưa kịp nói gì thì Mewithe đã đứng ra giải vây, giúp Lâm Thiệu Huy giải thích cho bà:
"Thưa bà, đây là một món quà tôi dành tặng cho cô Bạch Tố Y vì tôi muốn đạt được cơ hội hợp tác với tập đoàn Bạch Lạc. Từ giờ trở đi tôi chính là nhà phân phối lớn nhất của tập đoàn Bạch Lạc rồi."
Cái này!
Tuy rằng cả Bạch Tuấn Sơn và Thẩm Ngọc Trân đều chấp nhận lời giải thích này, nhưng bọn họ vẫn cảm thấy vô cùng bối rối.
"Nhưng món quà này quá đắt đỏ rồi, chúng ta không thể nhận lấy được!"
"Đúng vậy, đây là một căn biệt thự trị giá hơn một tỷ đô đó, nó quá đắt tiền rồi!"
Bạch Tuấn Sơn và Thẩm Ngọc Trân hoảng sợ lắc đầu, hai người bọn họ đều không dám nhận món quà đắt tiền như vậy.
Nhưng Mewithe lại mỉm cười:
"Nhưng tôi đã chuyển hộ khẩu của Dinh thự trên núi Phú Xuân này cho cậu Lâm Thiệu Huy rồi, cho nên vẫn mong bà đừng từ chối tôi nữa!"
"Dù sao thì chỉ cần tôi đạt được cơ hội hợp tác với cô Bạch Tố Y thì số tiền có thể kiếm được trong tương lai sẽ còn lớn hơn một tỷ đô rất nhiều. Nếu như bà vẫn còn muốn từ chối nữa thì tức là bà đang coi thường tôi rồi!"
Lúc này, nghe thấy Mewithe nói vậy thì Bạch Tuấn Sơn và những người khác cũng không nói được gì nữa.
"Anh nói xem anh thật là, tại sao lại không biết ngại mà nhận món quà đắt tiền của người ta như vậy chứ?"
Bạch Tố Y cáu kỉnh trừng mắt với Lâm Thiệu Huy, cô vẫn luôn cảm thấy mình đang há miệng mắc quai, ăn hối lộ của người ta.
Còn Lâm Thiệu Huy thì lại vô cùng hồn nhiên nói:
"Anh cũng chỉ là bị ép thôi mà. Anh ta quỳ xuống van xin anh, bắt anh phải nhận thấy Dinh thự trên núi Phú Xuân này, nếu không anh ta nhất định sẽ không đứng lên, người ta đã làm đến mức như vậy rồi thì anh còn có thể làm gì được nữa?"
Anh ta quỳ xuống cầu xin?
Cả gia đình Bạch Tố Y liền ngẩn ra, làm sao có thể như vậy được chứ?
Sau đó bọn họ liền nhìn Mewithe với một ánh mắt vô cùng kỳ lạ, mà lúc này Mewithe cảm thấy vô cùng xấu hổ ngại ngùng.
"Đúng là có chuyện này."
Phải chịu thôi, trên đời sếp là lớn nhất, mọi điều sếp nói đều đúng!
Còn chưa đợi Bạch Tố Y tiếp tục truy hỏi thì điện thoại của cô đã đổ chuông.
Bạch Tố Y vừa đi nghe điện thoại xong thì vẻ mặt của cô đã thay đổi hoàn toàn:
"Cô nói cái gì cơ? Sao lại có thể như vậy được?"
Bập!
Điện thoại của cô ngay lập tức liền rơi xuống đất, trong phút chốc đã ngã vào lòng Lâm Thiệu Huy, khóc lóc thảm thiết:
"Lâm Thiệu Huy, em phải làm sao bây giờ? Em xong rồi! Em thật sự sắp xong đời rồi!"