"Chủ, chủ, chủ... Chủ nhân?"
Hắc Bạch Song Sát suýt nữa thì tự cắn đứt đầu lưỡi.
Thanh niên này là chủ nhân của Cuồng thần Huyết Ngục?
Loại tồn tại bá đạo như Cuồng thần Huyết Ngục lại còn có chủ nhân?
Chờ chút!
Chủ nhân của vị Cuồng thần Huyết Ngục kia chẳng phải là...
Xì xì!
Hai người đột nhiên hít một ngụm khí lạnh sau đó tê liệt ngã xuống đất, hoảng sợ nhìn Lâm Thiệu Huy.
Người thanh niên trước mặt này là vua của Thế giới Hắc Ám?
Xem đến đây!
Tất cả mọi người có mặt đều sửng sốt, rốt cuộc Lâm Thiệu Huy có thân phận đáng sợ gì mà lại trực tiếp khiến loại người như Hắc Bạch Song Sát khiếp sợ như thế?
Dáng vẻ đó chẳng khác nào chuột gặp mèo.
Lâm Thiệu Huy cười khổ, bất lực nói:
"Hai người làm sao vậy? Nếu tôi đã nói tha thứ cho các người thì sẽ không thất hứa!"
"Chúng tôi biết... chỉ là chúng tôi quá kích động!"
Hắc Bạch Song Sát cười khổ, bọn họ cũng đâu muốn xấu hổ, nhưng vấn đề là bọn họ không khống chế được.
Vừa nghĩ đến thân phận của Lâm Thiệu Huy, bọn họ không khỏi mềm nhũn cả chân.
Trên khuôn mặt của hai anh em hiện lên sự chua xót.
Thua cũng không oan mà!
Thậm chí có thể nói, thua trong tay một tồn tại như vậy là vinh dự của bọn họ!
Lúc này, họ liếc nhìn nhau rồi đồng thanh:
"Thưa ngài, xin hãy cho chúng tôi đi theo ngài!"
Chà!
Khoảnh khắc nghe thấy điều này, tất cả mọi người đều náo động.
Tồn tại gần giống như một vị thần, sau khi bị Lâm Thiệu Huy dễ dàng hạ gục lại không thèm đoái hoài đến mặt mũi, muốn tôn anh ta làm chủ nhân?
Mai Ánh Tuyết chỉ cảm thấy choáng váng, đến đứng cũng đứng không vững.
Nằm mơ mất rồi!
Chắc chắn là mình đang mơ!
Lâm Thiệu Huy liếc nhìn họ, liền cười nói:
"Hai người cũng biết tận dụng cơ hội đấy!"
Nghe lời chế giễu này, hai anh em bon họ đều ngây ngẩn cả người, bởi vì Lâm Thiệu Huy không từ chối.
Không có từ chối vậy thì nghĩa là đã đồng ý!
Được làm việc dưới trướng một người đàn ông dũng mãnh như vậy là may mắn mà họ đã tu được trong tám kiếp, ngay cả sự tồn tại như vị Cuồng thần Huyết Ngục kia cũng phải tôn anh ta làm chủ chứ đừng nói đến họ.
Huh!
Ngay sau đó, Lâm Thiệu Huy liền lạnh lùng mà nhìn Mai Ánh Tuyết.
Mai Ánh Tuyết đã muốn tiểu ra quần rồi, đôi mắt nhìn chằm chằm Lâm Thiệu Huy. Bà ta biết rất rõ nếu Lâm Thiệu Huy muốn giết bà ta thì chỉ là chuyện trong phút chốc, bà ta thậm chí còn chẳng có khả năng phản kháng.
Ngay lúc này, bà ta hét lên:
"Bảo Quyên, đồ rác rưởi, mau cút lại đây! Chặn tên khốn này lại!"
Vừa nói, bà ta vừa lùi về phía sau từng bước, muốn tìm cơ hội chạy trốn.
Cô Bảo Quyên này rõ ràng là tử sĩ của nhà họ Mai, chẳng ngại thân mình đã bị thương nặng vẫn loạng choạng bước đến, đôi mắt sắc bén chặn trước người Lâm Thiệu Huy.
Nhìn cảnh này!
Một tia khinh thường lóe lên trong mắt Lâm Thiệu Huy:
"Con dâu nhà họ Lâm chỉ có chừng này dũng khí? Tôi còn tưởng rằng bà không sợ trời không sợ đất đấy?"
"Cậu!"
Mai Ánh Tuyết đã run lên vì tức giận, phẫn nộ gầm lên:
"Lâm Thiệu Huy, tôi nói cho cậu biết, tôi là thím cả của cậu! Nếu cậu giết tôi, là trái với đạo lý, sẽ bị trời phạt!"
Ha ha ha!
Lâm Thiệu Huy cảm thấy thích thú trước sự vô liêm sỉ của đối phương, lắc đầu bất lực:
"Đến vài tên anh em ruột tôi còn giết được, còn ngại một vị thím cả như bà sao?"
Nghe đến đây, Mai Ánh Tuyết càng thêm run rẩy, thể loại mà ngay cả Hắc Bạch Song Sát cũng không thể ngăn cản, làm sao có thể bị chặn lại bởi một tông sư?
Chưa kể đến chuyện Bảo Quyên đã bị thương!
"Thả lỏng đi, tôi sẽ không giết bà đâu!"
Lâm Thiệu Huy lắc đầu cười khinh thường:
"Bởi vì tôi muốn bà giúp tôi chuyển lời với nhà họ Lâm!"
Trong chốc lát!
Mai Ánh Tuyết liền thả lỏng trái tim, rồi cảnh giác nhìn Lâm Thiệu Huy:
"Tin nhắn là gì?"
Lâm Thiệu Huy nhíu mày, trong mắt chợt lạnh lùng:
"Nói cho bọn họ biết, Lâm Thiệu Huy đã trở lại, mang theo sự phẫn uất và tức giận của mình mà trở lại!"
"Nhà họ Lâm, đã đến lúc chịu cơn cuồng nộ lôi đình của anh ta rồi!"