Khuôn mặt đã sưng của Miêu Thúy Vân ngày càng sưng to như đầu heo, để lại vết tát rõ ràng.
Lúc này khóe miệng bà ta chảy máu, răng rụng phải đến vài cái.
Chà!
Trong khoảnh khắc, mọi người đều sững sờ.
Anh chàng này thực sự trực tiếp đánh người?
Hơn nữa còn tát người đó bay xa mười mét, thế này liệu có quá khoa trương không?
Mọi người kinh hãi nhìn Lâm Thiệu Huy!
"Vợ ơi!"
Tống Trung Lâm ngay lập tức choáng váng, và chạy tới để giúp vợ:
"Vợ ơi, bà có sao không?"
Bốp!
Miêu Thúy Vân, người đã quen với việc bạo lực, thẳng tay tát Tống Trung Lâm một cái rồi hú lên dữ dội:
"Bà đây bị đánh bay rồi, theo ông thì có sao không?"
Cũng may bà ta có hơn một trăm cân mỡ làm đệm, nếu không đã bị ngã gãy xương.
"Nhưng tên đó trông rất dữ tợn, tôi sợ là không làm gì được."
Tống Trung Lâm nói vô cùng chắc chắn, cái tát này đã đánh bay người vợ hơn một trăm ký của ông ta, nếu là đánh trên người ông ta, chẳng phải sẽ đánh chết ông sao?
Ông ta không dám đi lên chịu chết đâu!
"Rác rưởi, rác rưởi vô dụng, ông cút cho tôi!"
Miêu Thúy Vân tức giận gầm lên và đá Tống Trung Lâm ra xa.
Tiếp theo!
Bà ta trừng mắt nhìn Lâm Thiệu Huy, nghiến răng gầm lên:
"Đồ chó, cậu dám đánh tôi sao? Cậu biết tôi là ai không? Cậu biết cha tôi là ai không?"
"Chờ đấy, tôi sẽ khiến câu phải ngồi trong ngục giam!"
Sau đó, bà ta hét vào mặt Tống Trung Lâm, người đang mềm nhũn ở bên cạnh:
"Rác rưởi, ông còn ngẩn người cái gì? Còn không mau gọi cha tôi đến!"
Từ nhỏ đến giờ chưa từng có ai dám đối xử với bà ta như thế này!
Bà ta muốn Lâm Thiệu Huy phải chết!
Bà ta muốn cặp đôi này phải chết!
"Ô ô ô..."
Tống Trung Lâm như vừa tình mộng, liền nhanh chóng lấy điện thoại di động ra gọi điện, đồng thời hung ác nói với Lâm Thiệu Huy:
"Bọn khốn các người chết chắc rồi, cha vợ của tôi là chủ tịch tỉnh, các người dám đánh chúng tôi, chờ ngồi tù đi!"
Vào lúc này!
Miêu Kiều Quang gần đây rất bận rộn, người em vợ của ông đã xúc phạm một người không nên xúc phạm, trực tiếp bị đưa đến nơi hành quyết để xử bắn.
Cũng không biết ông ta có bị liên lụy không nên mấy ngày nay trong lòng ông ta bất an, vội nghĩ cách giải quyết.
Vì lý do này, ông ta đã hỏi thăm xung quanh không dưới mười lần, nhưng vẫn không có tin tức gì cả.
Mà đúng lúc này, ông nhận được một cuộc gọi từ đứa con rể rác rưởi của mình, liền nói với một giọng điệu thiếu kiên nhẫn:
"Nói!"
Về thằng con rể rác rưởi của ông, ngay từ đầu ông đã thấy cậu ta không vừa mắt. Mấy năm nay cậu ta nhàn rỗi, hết lần này đến lần khác tìm con gái ông đòi tiền, cậu ta lại còn không ít lần dựa vào tên của ông để phô trương với người ngoài.
Nếu không phải vì đứa con gái ông ta béo như heo không ai muốn lấy, ông ta đã không đồng ý gả con gái mình cho một thứ như vậy.
Tống Trung Lâm từ lâu đã quen với thái độ của cha vợ mình, ông ta không cảm thấy xấu hổ, thay vào đó lo lắng nói:
"Ba, đã xảy ra chuyện rồi! Thúy Vân bị người ta đánh!"
Cái gì!
Nghe đến đây, Miêu Kiều Quang ở đầu bên kia hoàn toàn bị nổ tung, cả đời này ông chỉ sinh ra một cô con gái Miêu Thúy Vân nên cực lỳ quý trọng.
Không bao giờ để nó chịu một chút tủi thân nào!
Ai dám đánh con gái của Miêu Kiều Quang này?
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Miêu Kiều Quang rống lên, trong lòng khó chịu đến cực điểm, ông ta vốn đã lo đến kiệt sức rồi, con gái quý giá của ông ta lại còn xảy ra chuyện.
Sau đó, Tống Trung Lâm liền diễn giải lại câu chuyện của ông ta.
Sau khi nghe xong, Miêu Kiều Quang gần như nhảy dựng lên vì tức giận.
Có người chủ động dụ dỗ cậu?
Tống Trung Lâm cậu người thì vừa lùn vừa béo, mặt mày thì lấm lét, trông như một con chuột thành tinh vậy. Người ta sẽ coi trọng cậu sao?
Cậu đang nằm mơ à?