Người nhân viên đã hạ độc đêm qua tên là Lý Tuấn Hàn, mới ngoài hai mươi tuổi. Anh ta mới bắt đầu làm ở đây không lâu, hiện đang là nhân viên tạm thời.
Anh ta hoàn toàn không ngờ lại gặp phải chuyện như vậy, người đã sai khiến anh hạ độc, hứa sau khi làm xong sẽ cho anh hơn ba tỷ.
Đó là số tiền mà có lẽ trước đây anh ta chưa bao giờ thấy qua. Trong suy nghĩ của anh ta chắc cho rằng ba mẹ của anh ta có làm nông làm mướn cả đời cũng không thể kiếm được. Còn anh ta, chỉ cần làm một việc nhỏ thôi mà đã có thể trực tiếp có được hơn ba tỷ!
Bây giờ anh ta định về quê xây một ngôi nhà rồi cùng sống hạnh phúc bên vợ của mình, không bao giờ lộ diện nữa.
“Lý Tuấn Hàn, đã đến giờ đi làm rồi, anh ăn mặc như vậy là chuẩn bị đi đâu vậy?” Nhân viên trong ký túc xá nhìn những túi lớn nhỏ mà anh ta đóng gói, hiếu kỳ hỏi.
Lý Tuấn Hàn nhìn thẳng vào mặt mọi người và nói một cách ngạo mạn: “Đi làm cái con khỉ, mấy người tưởng tôi giống mấy người không có tiền đồ sao, bây giờ tôi phát tài rồi, không làm đâu.”
Bây giờ có hơn một trăm năm mươi nghìn đô trong túi làm anh ta cảm thấy mình như đang đi trên mây.
“Này, sao anh lại nói như vậy? Quá đáng rồi đấy?”
“Tôi cứ nói như thế đấy, làm sao nào?”
Lý Tuấn Hàn thực sự rất hống hách, anh ta không thèm nhìn mọi người một cái mà trực tiếp đẩy cửa đi ra ngoài. Chỉ có điều...
Vừa mới mở cửa, anh ta đã nhìn thấy một khuôn mặt mà anh không muốn nhìn thấy nhất.
Đó là Lâm Thiệu Huy.
Lâm Thiệu Huy nhếch môi cười nhìn thẳng vào anh ta: “Anh bộ dạng như vầy là muốn đi đâu thế?”
Lý Tuấn Hàn ngay lập tức trở nên căng thẳng và lo lắng rồi lùi lại hai bước: “Liên quan cái khỉ gì đến anh, anh là ai cơ chứ?”
Lúc này, những nhân viên khác trong ký túc xá cũng đã nhìn Lý Tuấn Hàn bằng ánh mắt nghi ngờ.
Lý Tuấn Hàn vội lùi vào trong, đóng cửa lại cười chế nhạo.
“Có phải anh chính là người đã đầu độc vợ tôi đêm qua không?”
Cái gì!
Đầu độc!
Mọi người trong ký túc xá đều sững sờ và nhìn Lý Tuấn Hàn với ánh mắt vô cùng kinh hoàng.
Chuyện gì đấy chứ? Là thật hay giả vậy?
“Cái gì mà hạ độc chứ, anh đang nói cái gì thế, tôi nghe không hiểu?” . Đọc