Quách Thiên Lâm sắp tức giận đến mức không kiềm chế được, trong lòng đã khơi dậy sát ý đối với Lâm Thiệu Huy!
Ông ta không biết tên nhóc đó có lai lịch gì, nhưng từ khi Quách Thiên Lâm trở thành môn chủ của Thanh Môn, đến bây giờ chưa có ai uy hiếp ông ta như thế.
Cho dù là Từ Long Khiếu hay Long Cửu, bây giờ coi như ông ta giết thần y Lâm, không lẽ bọn họ lại có thể đuổi giết ông ta ra đến tận nước ngoài?
Nói đúng thật!
Ra khỏi An Nam, bàn về thế lực thì ở nước ngoài, hai người họ còn chưa chắc chơi lại mình!
Chẳng qua là!
Leng keng leng keng!
Tiếng chuông tưởng như lấy mạng, lần nữa vang lên trong phòng hội nghị này.
Lúc này ai nấy đều lo lắng nuốt nước bọt một cái, trong lòng vô cùng bất an, là đại ca nào gọi điện thoại tới đây?
Tại sao nó còn chưa kết thúc nữa?
Ngay cả Quách Thiên Lâm cũng luống cuống, cầm ống nghe trên tay, chậm chạm không kết nối.
Sợ rằng một khi kết nối xong, sợ rằng mình sẽ lại vô cớ có một kẻ thù lớn!
Nhưng một lúc sau, cuối cùng ông ta vẫn nghiến răng bấm loa ngoài!
Lần này, bên kia thậm chí còn dứt khoát hơn:
“Quách Thiên Lâm, ông muốn chết phải không?”
Ông muốn chết phải không?
Từng câu chữ lạnh thấu xương, trong nháy mắt vang lên khắp căn phòng!
Khiến những người ở đây đều cảm thấy da đầu mình tê dại!
Người bên kia hẳn là có lai lịch rất lớn, mới dám lớn lối uy hiếp Quách Thiên Lâm như vậy.
Ngay lập tức, sắc mặt Quách Thiên Lâm hoàn toàn u ám, tức giận hỏi:
“Bà là ai hả? Sao dám nói chuyện với tôi như thế?”
Đầu bên kia, im lặng!
Mọi người đều cảm thấy, lúc này bầu không khí như đông cứng lại!
Vô cùng hồi hộp dỏng tai lên, chờ đợi câu trả lời từ đầu dây bên kia!
Có điều là!
Giọng nói phát ra từ điện thoại, khiến toàn bộ người ở Thanh Môn hoàn toàn phát điên!
“Bắc Cảnh Quân, Nghê Lâm!”
Phịch!
Chỉ một lời nói, đã thẳng thừng khiến Quách Thiên Lâm hoảng sợ ngồi phịch xuống đất!
Sự tàn nhẫn và hung ác trên khuôn mặt của Quách Thiên Lâm lúc này đã biến mất, chỉ còn lại nỗi sợ hãi đến vô tận!
Bắc Cảnh Quân, Nghê Lâm!
Một trong Tứ Đại đại tướng của An Nam!
Tiếng xưng hô này có ai mà không biết chứ?
“Chuyện này... chuyện này sao có thể, ngay cả đại tướng cũng đứng ra làm chỗ dựa cho thần y Lâm?”
“Không, không đúng! Cái gì mà thần y Lâm kia. tuyệt đối không chỉ là một thầy thuốc đơn thuần!”
Những đại lão khác của Thanh Môn, lúc này cũng đã bị dọa đến mức sắp tè ra quần.
Trong mắt toát ra vẻ hoảng sợ nồng nặc!
Hai người trước mắt, họ vậy có thể coi thường!
Nhưng làm sao họ dám coi thường đại tướng Nghê Lâm chứ?
Đó là một người phụ nữ khủng khiếp nổi tiếng khắp thế giới!
Những người lính do bà lãnh đạo nổi tiếng là hung hãn, không sợ chết, canh giữ đất nước trong nhiều năm mà không ai dám chọc đến, Thanh Môn bọn họ là cái thá gì?
Dám chống đối với nữ trung hào kiệt như thế sao?
Chỉ một cuộc điện thoại thôi, cảm giác bị áp bức đã khiến họ khó thở, thậm chí cả tâm hồn cũng run rẩy.
Đơn giản là họ cũng không đủ can đảm để thách thức đối phương!
“Khi Thanh Môn của ông tiến vào An Nam, chính là ngày mà quân đội Bắc Cảnh của tôi đi tiêu diệt thế lực Thanh Môn này, nếu ông muốn Thanh Môn của ông bị diệt, thì Nghê Lâm tôi sẽ thành toàn cho ông!”
Thái độ của Nghê Lâm ở đầu kia cũng vô cùng cương quyết, lộ ra sát ý nồng đậm!
Mà Quách Thiên Lâm và những người khác cũng biết rằng Nghê Lâm trước giờ là người nói gì làm đó!
Hơn nữa, nếu bà thật sự muốn quét sạch thế lực của Thanh Môn bọn họ, cùng lắm chỉ là một cái búng tay mà thôi, cũng không phải việc khó gì!
Một nụ cười thâm thúy chợt hiện trên khuôn mặt Quách Thiên Lâm:
“Ngài có thể cho tôi biết, thần y Lâm kia, rốt cuộc là ai không?”
Nếu đại tướng Nghê Lâm cũng đã ra mặt, thần y Lâm kia nhất định không phải người thường.
Lần này, là bọn họ cả tin!
Hợp tác với thần y Lâm?
Chỉ sợ rằng cơ bản người ta chỉ coi thường bọn họ mà thôi?
Nghê Lâm ở đầu bên kia chỉ cười lạnh nói:
“Thân phận của ông còn chưa đủ để biết nó là ai đâu!”
Kết thúc!
Chính là trực tiếp cúp điện thoại!
Lúc này hai chân Quách Thiên Lâm run lên, ông ta không đủ tư cách để biết cậu ta là ai?
Nói cách khác, người đàn ông đó có một lai lịch vô cùng đáng sợ?
Nếu để cậu ta biết chuyện mình phái người đi giết cậu ta, sợ rằng...
Ông ta không dám tiếp tục nghĩ tới!
“Nhanh! Để mọi người ở Thanh Môn trở lại! Trở lại!”
Quách Thiên Lâm cuồng loạn gầm lên, lúc này ông ta sắp phát điên rồi.