Mà Lý Ngãi Quý ngồi bên cạnh cũng nhận ra địa điểm không thích hợp, tức giận nói:
"Anh không phải nhân viên của khách sạn, anh là ai?"
"Tôi muốn lấy mạng các người!"
Người lái xe nhất thời lộ ra ánh mắt hung ác, sau đó nháy mắt liền xoay người lại, lưỡi dao sắc bén trực tiếp hướng về phía Bạch Tố Y đâm tới.
Thấy thế!
Mặt Bạch Tố Y đột ngột biến sắc!
Mà Lâm Thiệu Huy sớm đã nhận ra điều này, anh dùng sức chế trụ tay người đàn ông, con giao lập tức rơi xuống.
Răng rắc!
Cổ tay tên sát thủ trực tiếp bị bẻ gãy, anh ta phát ra một tiếng kêu đau thảm thiết.
"Anh thật sự đáng chết!"
Một tay Lâm Thiệu Huy bóp cổ anh ta, giọng nói mang theo sự tức giận.
Sau đó, anh đột ngột bóp chặt yết hầu của tên sát thủ!
Tên sát thủ chỉ kịp hừ một tiếng, không còn thở, chết ngay tại chỗ.
Bạch Tố Y sợ hãi đến mức thân thể không ngừng run rẩy, vừa rồi cô cảm thấy chính bản thân sẽ chết trong nháy mắt.
Không ngờ đến con dao kia vừa lia đến trước mặt cô, chỉ còn cách cô vài cm liền bị chặn lại.
Mà nhìn Lâm Thiệu Huy giết người trong nháy mắt, cô càng bị dọa cho sợ hơn, đây vẫn là lần đầu tiên cô nhìn thấy dáng vẻ lạnh lùng đến vô tình của Lâm Thiệu Huy.
Anh so với ma quỷ quả thật rất giống!
"Sao anh lại giết anh ta, còn chưa có hỏi người đứng phía sau anh ta là ai mà."
Lý Ngãi Quý bất mãn nói.
Lâm Thiệu Huy liếc nhìn cô ta một cái, nói:
"Đối phương nếu đã dám đến, rõ ràng đã nghĩ đến việc không còn đường sống để trở về, nghĩ sao anh ta sẽ khai thật?"
"Hơn nữa, rõ ràng anh ta đến để muốn giết tôi, nhưng lại ra tay với vợ tôi, điều đó chứng minh anh ta không phải đối thủ của tôi, có người đã nói với anh ta tôi chính là một cao thủ."
"Hơn nữa, người đứng sau nhất định là nhà họ Lâm!"
Nhà họ Lâm?
Lý Ngãi Quý cảm thấy kinh ngạc, ánh mắt trở nên hoảng sợ nới:
"Bọn họ lại có lá gan lớn như vậy, dám ngang nhiên giết người trên đường?"
Cô ta biết nhà họ Lâm muốn trả thù Lâm Thiệu Huy, nhưng không nghĩ đến đối phương lại ra tay nhanh như vậy, hơn nữa thủ đoạn cũng vô cùng ngoan độc.
Giống như không để pháp luật vào trong mắt vậy.
Lâm Thiệu Huy nhếch miệng cười, khóe miệng hiện lên một tia khinh thường:
"Cô xem nhẹ năng lực của nhà họ Lâm rồi, cũng xem nhẹ nỗi hận của bọn họ đối với tôi rồi."
"Được rồi, trước mắt cô đưa vợ của tôi về đi!"
Nói xong!
Lâm Thiệu Huy liền chủ động đẩy cửa xe, chuẩn bị bước xuống.
Lý Ngãi Quý nhất thời hoảng hốt, sợ hãi nói:
"Anh muốn đi đâu?"
Lâm Thiệu Huy quay đầu nhìn cô ta một cái, lại nhìn sắc mặt xám như tro tàn, sớm đã bị dọa đến ngây ngốc của Bạch Tố Y, cười khổ nói:
"Cô không phải nghĩ nhà họ Lâm nhỏ mọn như vậy, còn phái thêm vài sát thủ nữa đến để giết tôi đấy chứ?"
Ngay sau đó, anh nhìn lên tòa nhà hai bên của phố Uyên Ương, thấy xuất hiện rất nhiều bóng đen, khóe miệng hiện lên một nụ cười trào phúng:
"Trò vui, hiện tại mới chỉ vừa bắt đầu!"
Lúc này, sắc mặt Lý Ngãi Quý trầm xuống, cũng biết bản thân không giúp được gì cho Lâm Thiệu Huy, cô ta liền đẩy cái xác ra khỏi xe, sau đó trực tiếp phóng xe như bay rời đi.
Mà hành động của Lý Ngãi Quý cũng khiến những người ở đây kinh động.
"Ông chủ, có cần chặn hai người bọn họ lại không?"
Một người bước đến hỏi Lâm Thanh Hành.
Trong mắt Lâm Thanh Hành chỉ còn toàn sự hận thù, xua tay rồi nhìn chằm chằm vào Lâm Thiệu Huy nói:
"Không cần đuổi theo hai cô ta, trước hết giết chết tên khốn kia hãng!"
Hiện giờ ông ta chỉ cần đầu của Lâm Thiệu Huy mà thôi, còn về những người khác, ông ta căn bản không cần.
"Chờ khi tên súc sinh kia chết, vợ của anh ta là Bạch Tố Y chẳng khác gì con cá nằm trên thớt, tùy ý có thể thịt?"
Lâm Chiêu cũng tiến lên phía trước, nhe răng ra cười nói.
Mà lúc này!
Lâm Thiệu Huy bước từng bước vào sau con phố Uyên Ương, đôi mắt dò xét nhìn vào chỗ tối tăm nhất của con phố!
Bởi vì trong chỗ sâu nhất của con phố, chính là nơi có người nhà họ Lâm đang rình!
Năm đó, anh bị đuổi khỏi con phố này, hiện giờ nhà họ Lâm lại muốn giết chết anh trên chính con phố này?
Ông ta muốn nói cho Lâm Thiệu Huy biết, lúc trước nhà họ Lâm có thể đuổi anh ra khỏi con phố Uyên Ương, thì hôm nay cũng có thể giết chết Lâm Thiệu Huy anh trên chính con phố này!
Lâm Thiệu Huy nở một nụ cười!
"Các người, còn chờ đợi gì nữa?"