"Ngay cả vua của huyết ngục mà cũng dám đắc tội, các người muốn chết, nhưng ông đây không muốn chết!"
"Nhà họ Lâm các người đúng là khốn nạn, các người tính toán để cho ông đây làm vật hy sinh sao? Tôi không ngu!"
Những trưởng bối nói xong, liền trực tiếp xoay người rời đi, bọn họ vốn dĩ cũng không đủ dũng khí để có thể chống lại người đàn ông là vua của thế giới ngầm.
Ngay cả khi bọn họ có là cao thủ bậc nhất đi nữa!
Bởi vì đối phương chính là người đứng đầu huyết ngục, càng không phải nói đến người bồi dưỡng ra người đứng đầu huyết ngục chính là vua của huyết ngục.
Mà nhìn thấy cảnh tượng này!
Đám người nhà họ Lâm chỉ có thể thở dài, trong mắt hiện lên sự bi thương:
"Chẳng lẽ ông trời thật sự muốn nhà họ Lâm đi vào đường chết sao?"
Mười năm tạo lên một vua của huyết ngục, vậy hai mươi năm sau? Ba mươi năm sau thì sao?
Người nhà họ Lâm lấy gì để chống lại anh?
Nhất định là đã đi vào ngõ cụt!
Nhà họ Lâm tự đào cho mình một ngôi mộ, hơn nữa còn tự chôn cất mình trong đó!
"Huyết ngục nghe lệnh!"
Lâm Thiệu Huy đứng phía trước, lớn tiếng hô.
Giờ phút này, anh không còn là người ở rể của nhà họ Bạch nữa!
Cũng không phải một tên rác rưởi như người nhà họ Lâm nói!
Anh là một vị vua của huyết ngục, địa vị cao không ai sánh bằng!
"Có!"
Một tiếng hô đồng thanh vang lên, âm thanh vang vọng cả một khoảng trời!
Tựa như tiếng sấm!
Phù phù!
Lâm Thanh Hành cùng Lâm Chiêu nhất thời hoảng loạn ngồi phịch trên mặt đất, lộ ra khuôn mặt cắt không còn giọt máu.
Rồi sau đó, Lâm Thiệu Huy chỉ về phía trước, ánh mắt như rồng, gằn từng tiếng nói:
"Dùng máu rửa sạch con phố Uyên Ương, không tha cho bất kỳ một ai!"
Huỳnh!
Sát khí trong nháy mắt nổi lên!
Điên cuồng, bừa bãi mà giết hại!
cái gì!
Những trưởng bối đang chuẩn bị dời đi, nhất thời biểu cảm trở nên hoảng sợ!
"Chúng tôi chỉ là được thuê đến, chúng tôi không có thù oán gì với cậu, cậu để cho chúng tôi rời đi đi!"
Trong đám người có một vị trưởng bối sợ hãi lên tiếng cầu xin, cả người bị dọa sợ run rẩy, ngồi phịch xuống đất!
Đối mặt với biểu cảm như muốn giết người của vua huyết ngục, bọn họ không có dũng khí phản kháng.
Tuy nhiên!
Không đợi Lâm Thiệu Huy trả lời, các chiến binh của huyết ngục đã lao lên điên cuồng mà chém giết.
...
Cùng lúc đó!
Trong nhà họ Lâm, Lâm Chí Đô cùng Lâm Chiêm Bao mở một chai rượu vang đỏ lâu năm, ngồi dựa trên ghế sô pha thưởng thức mùi vị của nó.
Trên mặt hai ba con nhà bọn họ đều là nụ cười đắc ý, giống như khó khăn của nhiều năm qua đã được giải quyết một cách triệt để.
"Sao lại lâu như vậy, bọn họ không biết xử lý mọi chuyện thế nào rồi?"
Vẻ mặt Lâm Chí Đô hưng phấn nói, ông ta đang chờ Lâm Gia Duẫn mang đầu của Lâm Thiệu Huy về, nhưng chờ mãi vẫn chưa thấy anh ta trở về.
"Ba, ba đừng vội, Lâm Thiệu Huy giết chết Giang Triều, chú hai nhất định sẽ không tha cho anh ta, chắc hiện giờ anh ta đang bị tra tấn?"
Lâm Chiêm Bao cười một cách xấu xa, đồng thời nhấp một ngụm rượu, dáng vẻ không một chút lo lắng.
Xem ra, đối với anh ta mà nói việc Lâm Thiệu Huy chết cũng chỉ là sớm muộn.
Lâm Chí Đô cũng hiểu mọi chuyện ắt sẽ như thế, hung dữ nói:
"Thật không thể để cho tên nhóc đó chế nhẹ nhàng như vậy, nếu không sẽ không thể làm...cho đứa cháu trai đã chết của ba yên lòng ra đi?"
"Gọi điện thoại cho chú hai đi, bảo chú ấy quay lại tình hình hiện trường, ba muốn trực tiếp nhìn thấy tên súc sinh kia chết như thế nào!"
Trên mặt Lâm Chí Đô nồng đậm sự hận thù, giống như khao khát muốn xem cái chết của Lâm Thiệu Huy.
"Như vậy nhất định sẽ vô cùng kích thích!"
Lâm Chiêm Bao cười ha ha, anh ta bấm số điện thoại của Lâm Thanh Hành, kết quả không giống như bọn họ nghĩ, điện thoại không có ai nghe máy cả.
"Ba, không gọi được!"
Lâm Chiêm Bao cau chặt mày, nụ cười trên khuôn mặt cũng tan thành mây khói, giọng nói trở nên bất an:
"Ba, ba nói xem liệu có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn không?"
Theo lý thuyết mà nói, cho dù Lâm Thanh Hành có bận thế nào, cũng không thể không nghe điện thoại bọn họ gọi đến được.
Chuyện ngoài ý muốn?
Lâm Chí Đô hừ lạnh một tiếng, tức giận nói:
"Toàn bộ cao thủ nhà họ Lâm chúng ta đều đồng lòng dốc sức để tiêu diệt Lâm Thiệu Huy, như vậy còn có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, có tất cả tám vị trưởng bối đó, có thể xảy ra được chuyện ngoài ý muốn gì sao?"
"Con cho rằng một tên rác rưởi như cậu ta, một mình có thể đấu lại tám người sao? Con phải chăng đã đánh giá quá cao cậu ta rồi?"
Tuy nhiên!
Vừa dứt lời!
"Ông chủ, Có chuyện lớn không tốt xảy ra rồi!"