Cái gì!
Vừa nghe những lời này, tất cả những người có mặt ở đây đều ngây ngốc, biểu cảm vô cùng kinh ngạc, đều cảm thấy vô cùng khiếp sợ.
Bầu không khí trong căn phòng lâm vài yên tĩnh đến mức quỷ dị!
bọn họ có nghe nhầm hay không?
Không hề nhầm!
"Phụt! Ha ha ha!"
Một người đồng loạt cười to, như nghe được chuyện cười.
Sau đó tất cả mọi người đều liếc mắt nhìn Lâm Thiệu Huy, ánh mắt chứa đầy sự khinh thường.
Tên ngu ngốc này, rốt cuộc anh có biết bản thân đang nói cái gì không?
Anh dám bảo bọn họ cút sao?
Võ Đông Anh cười ha ha, cười đến điên cuồng:
"Lâm Thiệu Huy cậu đang nghĩ cái gì vậy, cậu bảo chúng tôi cút là chúng tôi phải cút sao?"
"Tên nhóc này bị mọi người trêu chọc đến phát điên rồi sao? Thật sự nghĩ bản thân mình có quyền lực?"
Mọi người ai lấy đều cười nhạt, nhìn Lâm Thiệu Huy, anh nghĩ anh là trung tâm của buổi tiệc ngày hôm nay sao?
Bảo bọn họ cút là bọn họ phải cút?
Vừa lúc nãy bọn họ cảm thấy dáng vẻ tức giận của Lâm Thiệu Huy, còn tưởng rằng anh có chút năng lực.
Nhưng hiện tại xem ra, một trăm phần trăm là não anh bị tàn rồi!
Nhưng mà đối với những người châm chọc anh, Lâm Thiệu Huy cũng chỉ thể hiện biểu cảm đạm mạc:
"Không sai, tôi bảo mấy người cút, thì mấy người phải cút!"
Nói xong, anh quay đầu lại nhìn Lý Ngãi Quý, cười nói:
"Tôi nghĩ tôi có quyền đó?"
Lý Ngãi Quý đảo cặp mắt trắng dã, người đàn ông này đúng là thông minh, biết hôm nay thầy Dược tìm anh có việc nên nhân lúc này liền dùng vai trò của mình ra để đuổi những người kia.
Ngay lập tức, sắc mặt Lý Ngãi Quý trở lên lãnh đạm, tiến lên phía trước vài bước, nhìn những cậu chủ, cô chủ vừa đắc tội với anh noi từ tốn:
"Võ Đông Anh, mấy người các anh có thể rời khỏi đây!"
Cái gì!
Lý Ngãi Quý thật sự đuổi bọn họ? Hơn nữa lại còn vì một tên rác rưởi mà đuổi bọn họ đi?
Ảo giác!
Nhất định bọn họ bị ảo giác!
Hoặc cũng có thể là Lý Ngãi Quý bị điên rồi!
Mọi người có mặt ở đây đều cảm thấy hoài nghi, thân phận thật sự của Lâm Thiệu Huy so với bọn họ liệu có phải cao quý hơn rất nhiều?
"Lý Ngãi Quý, cô đang nói đùa sao?"
Võ Đông Anh khó có thể tin được, cất giọng chất vấn, đôi lông mày nhăn lại nhìn chằm chằm vào cô ta.
Lý Ngãi Quý lại vì một tên rác rưởi mà đuổi đám người nhà giàu đi, điều này làm cho anh ta không có cách nào chấp nhận được.
Lý Ngãi Quý liếc mắt nhìn Võ Đông Anh một câu, biểu cảm trên khuôn mặt vôc ùng bình tĩnh nói:
"Thật xin lỗi, anh ấy là khách quý của thầy tôi, lời anh ấy nói cũng tương đương như lời thầy tôi nói."
Im lặng!
Nghe thấy những lời này của Lý Ngãi Quý, bầu không khí trong phòng rơi vào tĩnh mịch, trong mắt mọi người đều tràn ngập sự khó hiểu cùng biểu cảm sợ hãi.
Lời nói của Lâm Thiệu Huy cũng chính là lời của ông Dược?
Cái này là nói đùa sao!
Người đàn ông này có tài cán gì mà được đại diện thay cho ông Dược?
Cho dù là Lý Ngãi Quý cũng không có tư cách này!
Lập tức, tất cả mọi người đều cảm thấy Lý Ngãi Quý đang nói hưu nói vượn!
Mà Võ Đông Anh cũng bật cười to, giống như đang nghe được câu chuyện buồn cười nhất từ trước đến giờ, anh ta lắc đầu cười lạnh:
"Khách quý? Ông Dược coi trọng một tên rác rưởi, cô cho rằng tôi là kẻ ngu sao?"
Lý Huân Nhiên trừng mắt nhìn anh ta, giọng nói lãnh đạm:
"Anh chẳng lẽ không phải sao?"
Cô!
Võ Đông Anh cứng họng, Lý Ngãi Quý chẳng lẽ quyết tâm muốn đuổi anh ta đi?
Ngay lập tức, cơn tức giận của anh ta không thể kiềm chế, anh ta hét lên với Lý Ngãi Quý:
"Lý Ngãi Quý, cô cố ý bảo vệ tên rác rưởi này, cô không sợ tôi nói chuyện này cho ông Dược để ông ấy trách phạt cô sao?"
Anh ta thật sự không tin ông Dược lại có thể coi trọng một tên rác rưởi như anh.
Mà đối với những lời cảnh cáo của Võ Đông Anh, Lý Ngãi Quý cũng chỉ có thể cười nhạt:
"Tùy anh vậy, nhưng hiện tại mời anh rời khỏi đây! Nếu không, đừng trách tôi gọi người đến đưa anh đi!"
Sắc mặt đám người Võ Đông Anh cùng Lương Hy trở nên vô cùng khó coi, bọ họ thật sự không ngờ đến Lý Ngãi Quý lại trực tiếp đuổi bọn họ đi.
Thật sự không chừa lại cho bọn họ chút mặt mũi nào?
Chuyện này, phải chăng là hơi quá đáng?
Mà Võ Đông Anh nhìn thấy thái độ kiên quyết của Lý Ngãi Quý, chỉ có thể nhìn Lâm Thiệu Huy, nở một nụ cười không mấy thiện chí.
"Lâm Thiệu Huy, tôi nhớ rõ vợ của cậu là tổng giám đốc của công ty Bạch Tố Y đúng không? Lần này đến Hà Nội, chắc cũng có nhu cầu để hợp tác?"
"Nếu cậu đắc tội với chúng tôi, cậu có tin chúng tôi sẽ khiến công ty Bạch Tố Y của vợ cậu từ nay về sau vĩnh viễn đóng cửa không!"
Lời này vừa nói ra, đám người Lương Hy nhìn Lâm Thiệu Huy chằm chằm bằng con mắt khinh thường.
Hôm nay, những người có mặt ở trong phòng này đều là những công ty thuốc đứng đầu An Nam, nếu muốn thâu tóm một công ty Bạch Tố Y nhỏ nhoi, chính là chuyện đơn giản, chỉ trong nháy mắt là có thể thực hiện được.
Nói cách khác, Bạch Tố Y có thể ngồi vững trên chiếc ghế giám đốc công ty hay không còn phụ thuộc vào thái độ của Lâm Thiệu Huy.
Nghe vậy!
Lâm Thiệu Huy nở một nụ cười, nụ cười vô cùng châm chọc, sau đó ngẩng đầu nhìn Võ Đông Anh:
"Cậu muốn thế nào!"
Hừ!
Rác rưởi cũng mãi là rác rưởi!
Nhìn thái độ của Lâm Thiệu Huy, Võ Đông Anh lập tức cho rằng đã thuyết phục được Lâm Thiệu Huy, dù sao anh cũng là một kẻ ăn bám, nếu như khiến cho công ty của vợ bị phá sản, chắc chắn sẽ không chịu nổi.
Ngay lập tức, anh ta nở ra một nụ cười hung tợn, kiêu ngạo nói:
"Quỳ xuống, dập đầu trước mặt tôi! Chuyện này, tôi sẽ bỏ qua cho cậu!"
Vừa nghe những lời này!
Đám người Lương Hy liền cười một cách châm chọc, nhìn Lâm Thiệu Huy bằng ánh mắt mỉa mai.
Tuy nhiên!
Lâm Thiệu Huy lại bị những lời của Võ Đông Anh chọc cho bật cười, giọng nói mang theo tia khinh thường:
"Quỳ xuống?"
Anh cứ ngỡ Võ Đông Anh của hiện tại đã đủ trưởng thành, tuy nhiên những hành động của anh ta so với lúc còn nhỏ không có gì khác nhau.
"Đương nhiên là quỳ xuống!"
Lương Hy hừ lạnh một tiếng, không quen nhìn thái độ hiện tại của Lâm Thiệu Huy, nhất thời tiến lên phía trước, rồi sau đó cầm lấy một chai rượu vang đỏ, hướng về phía Lâm Thiệu Huy mà đổ xuống!
Ục!
Ục!
Ục!
Không bao lâu, chai rượu vang đã hết sạch, mà trên người Lâm Thiệu Huy ướt đẫm.
Điều kỳ lạ chính là, suốt cả một quá trình anh không hề phản kháng!
Đối với bọn họ mà nói, anh chính là thản nhiên chịu nỗi nhục nhã này!
Loại hành động này trong mắt đám người Võ Đông Anh chính là nhẫn nhịn, nhưng trong mắt Lý Ngãi Quý nó lại là sự khinh thường!
Trong mắt Lý Ngãi Quý hiện lên sự hoảng sợ, cô ta hoảng sợ cực điểm nhìn chằm chằm vào Lâm Thiệu Huy.
Xong rồi!
Lần này, hoàn toàn xong rồi!
Những kẻ ngu ngốc này đã phá hỏng bầu không khí trong lành!