Ma Vương Siêu Cường Của Thế Giới Hắc Ám

Chương 1435: Chương 1435: Chương 1517




Ông Dược nói không sai, Chu Nguyên Triều thật sự chỉ muốn biến thần y Lâm thành công cụ để ông ta vơ vét của cải!

Người trẻ tuổi kia có thể nghiên cứu ra vắc xin kiểu mới, không chừng về sau còn có thể nghiên cứu ra những phương thuốc thậm chí còn đáng chú ý hơn trong tương lai, đó không phải là một cây rụng tiền hay sao?

Dưới loại tình huống này, làm sao bọn họ có thể từ bỏ?

Nhìn thấy ông Dược vẫn còn ngoan cố, Chu Nguyên Triều cũng mất hết kiên nhẫn, ông ta dứt khoát xé nát mặt, tức giận nói:

“Đem cái lão già này giam lại cho tôi, không cho ông ta ăn uống! Cho đến khi ông ta chịu hợp tác mới thôi!”

Nghe thấy vậy!

Chu Tiềm Long lập tức đã nở nụ cười gằn, nghiêm nghị nói:

“Người đâu tới đây, mang cái lão già không biết sống chết này xuống dưới!”

Nhưng mà ngay lúc này!

Lâm Thiệu Huy cũng đã nhận được tin tức, biết chỗ của ông Dược, đồng thời cũng nói cho Lý Ngãi Quý!

Chỉ là Lý Ngãi Quý vừa nghe xong sắc mặt của cô ta đã tái mét, toàn thân đều bất an run rẩy.

Nhà họ Chu!

Đó là thế lực rất khủng bố, sự tồn tại của bọn họ đều có ảnh hưởng sâu xa đối với Hà Nội thậm chí toàn bộ An Nam.

Hơn nữa, bọn họ cũng là một thế lực duy nhất không cần cho hiệp hội y học mặt mũi, ông Dược rơi vào trong tay của bọn họ, chỉ sợ sẽ gặp nguy hiểm.

Mà Lâm Thiệu Huy cũng chỉ cười ản ủi Lý Ngãi Quý:

“Cô không cần lo lắng, mục tiêu thật sự của bọn họ chính là tôi, trước khi bọn họ chưa gặp được tôi, bọn họ cũng sẽ không dám làm khó sư phụ của cô.

“Hả?”

Lý Ngãi Quý nghi hoặc nhìn Lâm Thiệu Huy, không hiểu hỏi:

“Vì cái gì mà bọn họ lại cố chấp tìm anh như vậy, thậm chí không tiếc công muốn bắt cóc anh, cũng muốn gặp anh?”

Mà Lâm Thiệu Huy, cũng sớm đã nhìn rõ hết tất cả, cười lạnh nói:

“Bởi vì bọn họ muốn vắc xin của tôi cũng muốn một thân y thuật này của tôi!”

“Càng bởi vì bọn họ muốn để cho tôi trở thành một con chó của bọn họ!”

Giọng nói cuối cùng cũng đã tràn đầy sát khí!

Khoảng chừng nửa giờ sau, Lâm Thiệu Huy cùng vưới Lý Ngãi Quý đã đi tới nhà họ Chu!

Mà Lý Ngãi Quý nhìn về phía Lâm Thiệu Huy đang dứng, bất an hỏi:

“Anh xác định chỉ bằng một mình anh cũng có thể để nhà họ Chu phải nhượng bộ?”

Mặc dù Lý Ngãi Quý biết thân phận của Lâm Thiệu Huy rất không bình thường, nhưng cô ta chưa hề liên hệ anh với Tướng Huy và Huyết Ngục Chi Vương.

Mà nhà họ Chu kia lại là sự tồn tại kiêng kị của nhà họ Lâm, Lâm Thiệu Huy cứ một người đến như vậy, thật sự có thể để nhà họ Chu dàn xếp ổn thỏa, thả sư phụ của cô ta ra sao?

Đối với cái biểu tình hoài nghi này của Lý Ngãi Quý!

Sau đó, Lâm Thiệu Huy mỉm cười nói:

“Chỉ cần một mình tôi là đủ!”

Chỉ là!

Khi anh vừa dứt lời, sau lưng Lâm Thiệu Huy cùng Lý Ngãi Quý đã truyền đến một tiếng tràn đùa cợt cười lạnh:

“Chỉ bằng một người như anh, cũng muốn cứu ông Dược ra sao?”

“Lâm Thiệu Huy, cậu không phải quá dát vàng lên mặt mình đi?”

Lâm Thiệu Huy cùng Lý Ngãi Quý đồng thời quay người lại nhìn, thì đã nhìn thấy hai cha con nhà Lâm Chí Đô cùng Lâm Chiêm Bao đang sải bước đi tới, trên mặt bọn họ đều là nụ cười khinh thường.

Giống như cực kì xem thường những lười Lâm Thiệu Huy vừa mới nói.

Ngay cả bọn họ đều không có niềm tin tuyệt đối, thì Lâm Thiệu Huy dựa vào cái gì mà lại tự tin như vậy?

Thật sự coi chính mình là đại tông sư thì ngon?

Đây chính là nhà họ Chu!

Nhà họ Chu với lịch sử lâu đời, nền tảng cũng vững chức, mặc dù mấy năm qua này không phát triển mạnh mẽ vượt bậc giống như nhà họ Lâm bọn họ, nhưng mà dưới tay của bọn họ đều là tiểu bối có thực lực mạnh mẽ vẫn như cũ nhiều gấp hai lần nhà họ Lâm bọn họ!

Hơn nữa bọn họ còn bồi dưỡng được một nhóm các tử sĩ có thực lực mạnh mẽ, tên là Ẩn Long Sát, trình độ tinh nhuệ của đội ngũ này, ngay cả An Nam có chút không tiện xử lý chuyện này, đều phải mời bọn họ ra tay.

Lâm Thiệu Huy muốn nhà họ Chu thả người bằng vũ lực, điều đó cũng đơn giản chỉ là ý nghĩ hão huyền!

Mà Lâm Chí Đô cũng nhìn Lâm Thiệu Huy với vẻ mặt chế nhạo:

“Chàng trai, có một số việc không thể giải quyết bằng vũ lực, cũng cần phải có nền tảng, cần bối cảnh, còn cần địa vị!”

“Nhưng thật là đáng tiếc, ba loại này cậu cũng không có!”

Không có thân phận địa vị, Lâm Thiệu Huy nhiều nhất cũng chỉ là một người đàn ông có vũ lực khủng bố mà thôi.

Cũng không tính là cái gì!

Mà lúc này, Lâm Chiêm Bao cũng cười đắc ý, chỉ chỉ phía sau anh ta:

“Lâm Thiệu Huy, bây giờ tôi sẽ cho cậu nhìn thấy cái gì gọi là quyền thế địa vị!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.