“Ông ngoại?”
Sáng hôm sau, Lâm Thiệu Huy và Bạch Tố Y cùng nhau đến Nhà họ Tống.
Lúc này, Bạch Tố Y mới biết rằng Lâm Thiệu Huy muốn đưa cô tới gặp ông ngoại của anh.
Điều này làm cho Bạch Tô Y có chút lo lắng, cảm thấy mình như một cô con dâu xấu xí ra mắt ba mẹ chồng.
Ngay lập tức, cô có chút than phiền, nói: “Sao anh không nói trước với em để em mua quà về ra mắt, chứ đi tay không như thế này, thật sự rất ngại!”
Lâm Thiệu Huy liếc nhìn cô với một nụ cười, lắc đầu cười: “Không cần đâu, anh đã chuẩn bị một món quà rất lớn, nhất định ông ngoại anh sẽ rất thích nó!”
“Hôm nay, anh sẽ cho ông ngoại của mình một điều bất ngờ. Và anh cũng sẽ cho em một bất ngờ khác.”
Bạch Tố Y im lặng, nắm chặt tay Lâm Thiệu Huy, sau đó ngả đầu lên vai Lâm Thiệu Huy.
..Và lần này, nhà họ Tống đã hoàn toàn bùng nổ rồi.
“Con đang nói cái gì cơ? Thần y Lâm muốn tới nhà họ Tống chúng ta hay sao?”
Một tiếng hét chói tai lập tức phá vỡ toàn bộ bầu không khí yên lặng của nhà họ Tống.
Một ông già khoảng bảy mươi tuổi nhìn chằm chằm vào con trai mình với vẻ hoài nghi, khuôn mặt ông cụ lúc này đã hoàn toàn đỏ bừng.
Ông cụ là ông ngoại của Lâm Thiệu Huy, Tống Diệu Vinh.
Không chỉ ông cụ, mà ngay cả những người nhà họ Tống đang có mặt đều sững sờ, dáng vẻ khó tin.
Đùa cái gì vậy?
Đó chính là thần y Lâm, người đi đầu trong ngành dược đương thời, ngay cả ông Dược cũng phải kính nể anh vài phần. Hiện tại, anh đang là chủ tịch của Dược phẩm Hoa Liên.
Những nhân vật như vậy, trong mắt Nhà họ Tống chính là người cao quý tài giỏi mà họ chỉ là những người thấp hèn không thể với tới.
Sao anh có thể để ý tới nhà họ Tống nhỏ bé này được chứ?
Thật là nằm mơ giữa ban ngày mà.
Tất cả mọi người đều cảm giác đây chỉ là một giấc mơ!
Cảm giác đó giống như một người bình thường trúng xổ số Vietlot hàng tỷ đồng, mơ hồ không thể tin đó là sự thật.
“Ba, là thật đó! Là Trương Hà Quân tự mình gọi tới, chúng ta chuẩn bị trước đi, Trương Hà Quân cũng sắp tới rồi đó.”
“Oanh.”
Ngay lập tức, cả nhà họ Tống cảm thấy lên đến cao trào mà trước đây chưa từng có được.
Trương Hà Quân gọi điện báo?
Nhân vật như vậy mà lại đích thân gọi điện thoại báo cho bọn họ, có thể là giả nữa được sao?
Nhà họ Tống, đây đúng là muốn chim sẻ bay lên trên trời biến thành phượng hoàng luôn rồi phải không?
“Cầu trời phù hộ cho nhà họ Tống của tôi được thần y Lâm để mắt tới. Nhà họ Tống sẽ phất lên như diều gặp gió chỉ còn là chuyện ngày một ngày hai nữa thôi.”
Tống Diệu Vinh kích động, nước mắt giàn giụa rồi hét lớn: “Nhanh lên! Chuẩn bị đồ ăn thức uống tốt nhất và đón tiếp thần y Lâm bằng sự cung kính nhất.”
“Nếu ai dám bỏ bê việc tiếp đón thần y Lâm thì hãy lập tức đuổi khỏi nhà họ Tống.”
Cả Nhà họ Tống náo động hẳn lên, rồi ai nấy cũng vội vàng đi chuẩn bị.
Bọn họ nào có ai dám làm chậm trễ việc tiếp đón thần y Lâm?
Anh chính là món quà trời ban tặng cho nhà họ Tống, để nhà họ Tống có thể có một tương lai tốt đẹp hơn.
Tuy rằng không biết vì sao một nhân vật như vậy lại phải coi trong một nhà họ Tống nhỏ bé nhưng mà đây chính là cơ hội không thể bỏ qua.
Lập tức, Tống Diệu Vinh liền ra lệnh đối với cháu của mình: “Tống Tĩnh Đằng, lập tức đến khách sạn năm sau nhờ đầu bếp của bọn họ tới nấu ăn. Không quan tâm tốn bao nhiều tiền cũng phải mời được người về đây.”
“Dạ vâng ạ.”
Tống Tĩnh Đằng vội vàng đồng ý, sau đó tràn đầy phấn khích lao ra khỏi cửa. Anh ta biết lúc này còn có nhiệm vụ quan trọng.
Nhưng mà Tống Tĩnh Đằng vừa ra tới cửa đã thấy một đôi nam nữ ăn mặc giản dị đứng trước cửa nhà, chuẩn bị gõ cửa.
Bởi vì hai người quá thấp, cho nên Tống Tĩnh Đằng căn bản sẽ không đem bọn họ hướng thần y Lâm bên kia muốn.
Lập tức liền hỏi: “Các người là ai mà lén la lén lút ở đây vậy?”
Bạch Tố Y và Lâm Thiệu Huy đều sững sờ, không ngờ rằng người nhà Nhà họ Tống lại tỏ thái độ tồi tệ như vậy.
Thế nhưng, Lâm Thiệu Huy cũng không muốn tính toán với anh ta, vừa cười vừa nói: "Tôi là Lâm Thiệu Huy, tôi tới đây là để...”
Lâm Thiệu Huy mới nói ra tên của mình, còn chưa kịp nói tiếp, Tống Tĩnh Đằng đã thốt lên: "Lâm Thiệu Huy, cậu chính là đứa nghiệt chủng đó sao?”