Tống Diệu Vinh là ông ngoại của anh, nhưng ông ta lại cưng chiều cháu nội tranh giành người phụ nữ của cháu ngoại mình, điều này khiến Lâm Thiệu Huy cảm thấy gia tộc này vô cùng ghê tởm!
Đến đây nhận họ hàng là một lựa chọn sai lầm của anh!
Nhưng cũng vì thế mà anh nhìn thấy bộ mặt kinh tởm của nhà họ Tống.
Đúng lúc này, Tống Tĩnh Đằng mỉm cười gian xảo và nói:
"Lâm Thiệu Huy, cho dù mày không đồng ý, hôm nay tao chắc chắn phải chơi đùa với cô gái này, nếu không muốn chết thì ngoan ngoãn cút đi."
Đồng thời, Tống Diệu Vinh cũng nhìn Lâm Thiệu Huy, ra vẻ uy nghiêm:
" Lâm Thiệu Huy, cũng chỉ là một người phụ nữ, có gì to tá đâu, để anh cậu chơi vài ngày, sau đó sẽ trả lại cho cậu."
Ông ta nói ra những lời này có thấy xấu hổ không vậy!
Lời ông ta nói giống như thể Bạch Tố Y là một thứ hàng hóa, một thứ hàng hóa có thể bị người khác lạm dụng, chà đạp.
Lúc này, vẻ mặt của Lâm Thiệu Huy tối sầm lại, trong mắt hiện lên một tia giết người.
"Muốn trêu đùa người phụ nữ của tôi à, mấy người có thể thử!"
"Nhưng điều kiện tiên quyết là mấy người tự gánh chịu hậu quả!"
Anh không còn bất cứ quan hệ gì với nhà họ Tống, vậy thì anh cũng sẽ không nương tay với nhà họ Tống.
Cái gì!
Mặt đám người nhà họ Tống biến sắc, sau đó đều lộ ra vẻ khinh bỉ, mỉm cười coi thường anh, như thể bọn họ vừa nghe được một chuyện vô cùng nực cười.
Một tên ở rễ mà lại dám làm loạn ở nhà họ Tống? Xứng sao?
Tao thích trêu đùa vợ mày đấy, mày có thể làm gì chứ?
Một đứa con hoang muốn bám víu vào nhà bọn họ, thì phải chịu để bọn họ dạy cho một bài học.
"Nói như thế là cậu không nể mặt người anh họ này sao?"
Tống Tĩnh Đằng cười gian xảo, sau đó nhìn Tống Diệu Vinh, như đang hỏi ý kiến của Tống Diệu Vinh.
Tống Diệu Vinh do dự một lúc, sau đó nói với vẻ mặt lạnh lùng:
"Nhanh lên, đừng làm chậm trễ việc đón thần y Lâm!"
Ông ta tiếp tục nuông chiều Tống Tĩnh Đằng!
Lâm Thiệu Huy nghe thấy điều này, anh liền cười nhạo:
"Mấy người không cần phải đợi nữa, thần y Lâm sẽ không tới đâu."
Vốn dĩ, thần y Lâm chính là điều bất ngờ anh dành cho nhà họ Tống, nhưng sau khi nghĩ lại, điều đó dường như không cần thiết nữa.
Chậu nước lạnh này dội lên đầu Tống gia khiến bọn họ đột nhiên trở nên tức giận.
Hôm nay là ngày đại hỷ của nhà họ Tống, nhưng Lâm Thiệu Huy lại dội gáo nước lạnh vào người họ?
Đúng là tự tìm đường chết!
Đám người nhà họ Tống vô cùng tức giận nhìn chằm chằm Lâm Thiệu Huy, bộ dạng như thể muốn xé nát Lâm Thiệu Huy thành từng mảnh, vô cùng độc ác.
"Tên nhãi này dám nguyền rủa nhà họ Tống chúng ta, không thể tha cho nó dễ dàng được, phải đánh gẫy chân nó!"
"Một đứa con hoang mà lại dám khoa trương như thế, tôi thấy nó muốn làm loạn rồi!"
"Quả nhiên, con hoang vẫn là con hoang, đều không biết xấu hổ giống mẹ mẹ nó!"
Đám người nhà họ Tống nổi giận đùng đùng!
Bọn họ nhìn Lâm Thiệu Huy một cách tức giận, như thể bọn họ sắp ăn thịt anh.
Tống Diệu Vinh cũng tức giận, nhìn chằm chằm Lâm Thiệu Huy và nói:
"Lâm Thiệu Huy, cậu nói bậy bạ gì đó!"
Thần y Lâm sẽ không đến nữa?
Cậu là cái thá gì chứ, cậu nói thần y Lâm không đến, thì thần y Lâm sẽ không đến thật sao?
Những điều Lâm Thiệu Huy nói bỗng chốc chọc giận Tống Diệu Vinh, ông ta cho phép Lâm Thiệu Huy bước chân vào ngôi nhà này, tên nhãi này nên cảm ơn ông ta mới phải.
Bây giờ thay vì biết ơn, Lâm Thiệu Huy còn dám thốt ra những lời lẽ ngông cuồng như thế, Lâm Thiệu Huy cố tình muốn sỉ nhục nhà họ Tống sao?
Nhưng nghe đến đây, Lâm Thiệu Huy chỉ cười lạnh:
"Tôi không nói nhảm, vì những việc các người đã làm với tôi, thần y Lâm sẽ không đến đâu!"
Cái gì!
Đám người nhà họ Tống biến sắc, kinh ngạc nhìn Lâm Thiệu Huy.
Tên nhãi này đang nghiêm túc sao?
Phì phi!
Tống Tĩnh Đằng bật cười:
"Hahaha, ý của mày là vì bọn tao sỉ nhục mày, nên thần y Lâm sẽ không đến sao?"
"Lâm Thiệu Huy, mày là cái thá gì chứ?"
Mọi người còn coi Lâm Thiệu Huy là một kẻ nực cười, một kẻ không thể nuôi sống được bản thân, phải sống dựa vào vợ mình.
Thằng nhãi này có tư cách quen biết thần y Lâm sao?
Lừa ai chứ?
Thấy Lâm Thiệu Huy vẫn không biết trời cao đất dày, tiếp tục nói lung tung, Tống Diệu Vinh cũng nổi giận:
“Thằng nhãi chó chết này, hôm nay nếu mày không nói rõ ra, thù đừng mong rời khỏi nhà họ Tống!”
Nghe thấy thế, tất cả đám người nhà họ Tống, nhất là Tống Tĩnh Đằng đều cười lạnh nhìn Lâm Thiệu Huy, như đang nhìn một kẻ sắp chết.
Lâm Thiệu Huy bước lớn về phía trước, cao ngạo nói: “Bởi vì, tôi chính là thần y Lâm!”