Vay tiền?
Bạch Tố Y rốt cuộc cũng hiểu lý do tại sao Vương Hữu Tài lại đến tìm mình.
Không chỉ riêng Bạch Tố Y, khuôn mặt của Thẩm Ngọc Trân và Bạch Tuấn Sơn khi nghe thấy những lời này cũng lập tức trở nên khó coi.
Chẳng trách Vương Hữu Tài và Vương Chí Quân cứ nhất quyết đòi đi cùng với họ đến thủ đô, còn nói có chuyện quan trọng muốn bàn bạc với Bạch Tố Y.
Hóa ra hai ba con nhà họ muốn vay tiền Bạch Tố Y!
Nhớ lúc trước khi cả nhà bọn họ không được nhà họ Bạch yêu mến, Vương Hữu Tài chưa bao giờ chủ động liên lạc với bọn họ, ông ta còn sợ bị bọn họ liên lụy.
Bây giờ biết Bạch Tố Y kiếm được tiền, liền chỉ nghĩ tìm cô để mượn tiền.
Ba con nhà bọn họ quả thực quá ghê tởm!
“Bạch Tố Y, mày không nói gì là sao hả? Có phải mày không muốn cho tao vay hay không? Nhà chúng mày đối đãi với người đã cứu mạng mình như vậy hay sao?”
Vương Hữu Tài dùng giọng điệu không mấy thân thiện của mình chất vấn Bạch Tố Y, giống như chỉ cần Bạch Tố Y không cho ông ta vay tiền, thì đó chính là tội ác tày trời vậy.
Mà Lâm Thiệu Huy cũng bị sự vô liêm sỉ của lão ta làm cho bật cười, là ai cho lão ta sĩ diện đi vay tiền mà còn dám kiêu ngạo như thế?
Bạch Tố Y do dự mất một lúc, sau đó mới mở miệng nói:
“Không biết bác muốn vay bao nhiêu?”
Cho mượn rồi à?
Vương Hữu Tài và Vương Chí Quân lập tức vui vẻ ra mặt, bọn họ biết ngay Bạch Tố Y không dám cự tuyệt bọn họ mà.
Sau đó Vương Hữu Tài giơ ra năm ngón tay của mình.
“50000 đô?”
Bạch Tố Y gật đầu, nói:
“Được, cháu sẽ chuyển khoản cho bác với anh ngay lập tức!”
Cái gì!
Vương Hữu Tài lập tức nhảy dựng lên, chỉ thẳng vào mũi Bạch Tố Y rồi mắng:
“50000 đô, mày bố thí tao à? Một bữa cơm của mày cũng không chỉ 50000 đô đâu thôi nhỉ? Tao cần bảy triệu rưỡi!”
Ầm!
Cả nhà Bạch Tố Y trợn tròn mắt, bọn họ còn nghi ngờ không biết có phải bản thân nghe nhầm hay không.
Bảy triệu rưỡi?
Bọn họ nghĩ rằng Bạch Tố Y giàu đến nỗi coi tiền như rác hay sao?
Vừa mở miệng liền muốn ăn thịt người, bọn họ cho rằng Bạch Tố Y đi ăn cướp ra tiền sao?
Bọn họ cũng quá đáng quá rồi!
Nếu như Vương Hữu Tài có khả năng trả còn chưa nói, nhưng nhìn dáng vẻ vay tiền này của bọn họ chính là không muốn trả.
Vương Hữu Tài đã về hưu, mỗi tháng cũng chỉ có thể dựa vào một nghìn năm trăm đô tiền lương hưu để sống qua ngày. Còn Vương Chí Quân chính là một tên ăn hại, không nghề không nghiệp suốt hơn hai mươi năm qua.
Hơn nữa chờ đến lúc Vương Hữu Tài chết, chỉ sợ cũng chưa chắc đã thay đổi.
Nếu thật sự cho bọn họ vay bảy triệu rưỡi vậy chẳng phải là vứt tiền ra ngoài cửa sổ hay sao?
Thẩm Ngọc Trân lập tức nổi giận, quát lên:
“Anh, anh yêu cầu quá đáng vừa thôi, bảy triệu rưỡi đó, Tố Y làm gì có nhiều tiền như thế cơ chứ?”
Nhưng Vương Hữu Tài căn bản chẳng nghe vào tai, ông ta giận dữ nói:
“Mày lừa ai chứ hả? Nhà chúng mày ở biệt thự cao cấp hơn trăm triệu đô, đi xe hơn cả triệu đô, có mấy triệu đô mà cũng không cho vay?”
“Tao thấy chúng mày căn bản là không muốn cho tao mượn!”
Vương Chí Quân cũng hát đệm theo:
“Đúng vậy, đám vong ơn bội nghĩa nhà mấy người đã quên nhà chúng tôi giúp mấy người như thế nào rồi hay sao? Nếu không nhờ có những cái bánh bao đó của chúng tôi, các người còn sống tới hôm nay chắc!”
“Đồ ăn cháo đá bát, biết vậy chúng tao thà đem mấy cái bánh đó cho chó ăn còn hơn!”
Ông!
Thẩm Ngọc Trân bị lời nói của hai ba con họ chọc cho tức đến nói không thành lời.
Mấy năm nay hai cha con họ luôn lôi chuyện bánh bao đó ra để nói, chẳng phải chỉ là mấy cái bánh bao thiu thôi hay sao?
Chẳng những không cho bọn họ vay tiền, ngược lại ném ra túi bánh bao hết hạn.
Có gì hay ho chứ?
Vậy mà đối phương còn có mặt mũi nói từng giúp đỡ bọn họ?
Giống như Vương Hữu Tài cứu mạng cả nhà bọn họ vậy.
Đúng là không biết xấu hổ!
Những năm này chỉ vì cái gọi là trả ơn, bọn họ giúp nhà Vương Hữu Tài còn ít hay sao?
Chuyện cưới vợ, xây nhà, tìm công việc cho Vương Chí Quân chẳng phải đều là do bọn họ bỏ tiền bỏ sức ra lo hay sao, nhưng bây giờ đối phương lại còn coi chuyện đó như đương nhiên.
Giống như bọn họ thiếu Vương Hữu Tài và Vương Chí Quân vậy.
Bây giờ hai ba con lão ta còn dám mở miệng đòi bảy triệu rưỡi?
Bây giờ đã không phải là chuyện đơn giản, đối phương bây giờ không hề có ý định làm người nữa rồi.
Bạch Tố Y thở dài, có chút áy náy nói với Vương Hữu Tài:
“Bác, cháu thật sự không có nhiều tiền như vậy!”