“Chết tiệt, cả đời tôi chưa bao giờ thấy sát khí dày đặc cỡ này. Rốt cuộc các cô đã làm gì mà dây vào một con quái vật như vậy?”
“Đây không phải là người! Là ác quỷ!”
Đám Mai Ánh Tuyết đều hoảng sợ. Trạng thái của Lâm Thiệu Huy giống hệt như tên cuồng giết người, khiến người ta chỉ mới thoáng nhìn đã nổi da ga.
“Lâm Tông Thụy, cậu bị câm hả? Mau nghĩ cách đi!” Mai Ánh Tuyết giận dữ hét lên. Bà ta sắp điên rồi, không nên tin vào lời nói vớ vẩn của tên ngu xuẩn này! Kết quả làm hại mình cũng rơi vào kết cục như vậy.
Nhưng Lâm Tông Thụy lại lơ đễnh, khinh thường nói: “Sợ cái gì? Chẳng qua là đại tông sư thôi mà.”
Cái gì? Mai Ánh Tuyết khó tin nhìn Lâm Tông Thụy. Đã đến lúc này rồi mà Lâm Tông Thụy vẫn còn không bận tâm ư? Chẳng lẽ tên này vẫn còn thủ đoạn khác? Nghĩ đến đây, Mai Ánh Tuyết mừng rỡ như điên, vội nói: “Cậu Huy, cậu còn thủ đoạn gì thì mau sử dụng đi!”
Lâm Tông Thụy kiêu ngạo nhìn Lâm Thiệu Huy như đang nhìn một con kiến: “Cho dù mày là đại tông sư thì cũng không thể thay đổi sự thật dòng máu hạ đẳng của mày! Loại tiện dân như mày không xứng đánh đồng với quý tộc như tao! Bây giờ, tao sẽ cho mày biết cái gì gọi là sức mạnh của quý tộc!”
Sau đó, Lâm Tông Thụy vỗ tay, bỗng có tiếng nổ vang đáng sợ truyền ra từ bên ngoài, mấy chiếc máy bay trực thăng cùng xuất hiện, còn có vô số xe bọc thép, thậm chí còn có xe tăng. Quả thực là một quân đoàn cỡ nhỏ. Thấy đám đông nghìn nghịt này, mọi người đều ngây ngẩn cả người, không thể tin nổi Lâm Tông Thụy lại có thể vận dụng thế lực như vậy ở nơi như thủ đô. Có thể nói là thủ đoạn thông thiên! Thánh Đường quả nhiên là đáng sợ.
Mà khi thấy đồng phục của đối phương, đám Mai Ánh Tuyết hoàn toàn sợ ngây người.
“Ám Đường! Đây là chi nhánh của Thánh Đường, chuyên phụ trách ám sát!”
Nghe nói thật lâu trước kia, tổ chức sát thủ bí ẩn này còn từng ám sát quốc chủ của một quốc gia! Thấy vậy, Trương Kiến Quân không khỏi thay đổi sắc mặt, cả giận nói: “Lâm Tông Thụy, cậu dám mang lính đánh thuê đến An Nam! Cậu đang xúc phạm pháp luật của An Nam!”
Song Lâm Tông Thụy lại không quan tâm, chỉ cười lạnh: “Ai mà biết? Sau hôm nay, những người này đều sẽ biết mất không còn dấu vết, giống như chưa bao giờ xuất hiện, ai sẽ phát hiện họ chứ? Bộ trưởng Trương, tôi rất kính trọng ngài, cho nên tôi mong ngài đừng tự rước nhục vào thân, mau chóng rời đi đi. Để tránh lát nữa đao kiếm không có mắt, làm ngài bị thương thì không ổn đâu.”
Trương Kiến Quân chỉ cười: “Chỉ bằng cậu mà cũng đòi làm kẻ địch với cậu Huy ư? Cũng không chịu tự soi lại xem mình là đức hạnh như thế nào.”
Nghe vậy, Lâm Tông Thụy nhất thời nổi trận lôi đình: “Ba mẹ tôi đều là quý tộc, trong người tôi cũng có dòng máu của quý tộc, thằng con hoang này dựa vào đâu mà đòi so sánh với tôi!”
Lâm Thiệu Huy và Trương Kiến Quân đều bật cười, cũng không biết Lâm Tông Thụy cảm thấy mình thượng đẳng cỡ nào mà cứ luôn mồm nhắc tới “huyết thống”, cứ như thể hắn ta mang theo dòng máu của hoàng tộc không bằng, thật nực cười! Trương Kiến Quân trực tiếp trào phúng: “Cậu tự cho là hơn người, cho rằng có nhà họ Lâm và Thánh Đường chống lưng thì có thể không coi ai ra gì hả? Tôi nói cho cậu biết, so với cậu Huy, cậu thậm chí còn không có tư cách xách giày cho cậu ấy! Tôi khuyên cậu tốt nhất hãy xin lỗi cậu Huy đi, không thì nhà họ Lâm sẽ thật sự tuyệt tự đấy!”
Nghe Trương Kiến Quân nhục nhã, Lâm Tông Thụy hoàn toàn nổi trận lôi đình. Bắt trời sinh quý tộc là hắn ta xin lỗi Lâm Thiệu Huy ư? Đừng đùa! Thằng hạ đẳng này có tư cách gì bắt hắn ta nói xin lỗi? Đúng là vớ vẩn!
“Trương Kiến Quân, nếu ông đã không cần nể mặt thì đừng trách tôi không khách sáo với ông! Người đâu, làm thịt luôn lão già này cho tôi! Còn thằng con hoang Lâm Thiệu Huy, tao sẽ không cho mày chết thoải mái, lần này là thây cốt của mẹ mày, lần sau sẽ là thủ cấp của Bạch Tố Y!”
Đôi mắt Lâm Thiệu Huy trở nên lạnh lẽo, lạnh giọng nói: “Anh không còn cơ hội!”