Phập! Máu tươi bắn tung tóe, một cái tay cụt rơi xuống sàn nhà. Lâm Tông Thụy lập tức cất tiếng kêu thê lương thảm thiết, ôm chỗ cụt tay lăn lộn trên mặt đất. Lâm Thiệu Huy muốn giết mình! Thằng con hoang chết tiệt này thật sự dám giết mình! Đồ điên! Nó không sợ bị Thánh Đường trả thù sao?
Thấy dáng vẻ thê thảm của Lâm Tông Thụy, Mai Ánh Tuyết cũng run lên, dường như bà ta đã ý thức được kết cục của mình.
“Lâm Thiệu Huy, đừng giết tôi, cho tôi một cơ hội, tôi sẽ giúp cậu đối phó với nhà họ Lâm! Thực ra tôi cũng như cậu, đều rất chán ghét nhà họ Lâm! Cậu muốn giết Lâm Chiến Hoa với Lâm Chí Đô chứ gì? Tôi có thể giúp cậu!” Lâm Tông Thụy nhất thời hoảng sợ, van xin Lâm Thiệu Huy. Suy nghĩ của hắn ta lúc này rất đơn giản, đó là sống sót rồi tính sau.
Song Lâm Thiệu Huy lại cười dữ tợn: “Anh muốn sống sót đúng không?”
Lâm Tông Thụy điên cuồng gật đầu: “Đúng đúng đúng, tôi muốn sống sót, chỉ cần cậu cho tôi sống thì dù cậu kêu tôi làm gì cũng được! Thực ra tôi cũng chẳng có thiện cảm gì với nhà họ Lâm, chỉ muốn chiếm lấy sản nghiệp của họ mà thôi! Hai chúng ta có thể hợp tác với nhau, cậu thấy thế nào?”
Lâm Thiệu Huy gật đầu, nói: “Tôi cho các anh một tiếng, dùng hết sức bình sinh, tất cả thủ đoạn, nghĩ mọi cách thoát khỏi tay tôi. Chỉ cần các anh có thể chạy đi thì tôi sẽ tha cho các anh, thế nào?”
Nghe vậy, Lâm Tông Thụy và Mai Ánh Tuyết đều nghi ngờ có phải mình nghe nhầm hay không. Người kia nói thật sao? Vậy chẳng khác nào bỏ qua cho họ hay sao? Một tiếng, với năng lực của họ đủ để chạy trốn đến chân trời góc biển, Lâm Thiệu Huy muốn bắt được họ quả thực khó như lên trời. Nhất là Lâm Tông Thụy, một tiếng đủ để hắn ta an bài càng nhiều lực lượng của Thánh Đường tới trợ giúp mình. Đầu óc của Lâm Thiệu Huy có vấn đề à? . Truyện Trinh Thám
Lâm Tông Thụy chần chờ hỏi: “Cậu… Cậu nói thật sao?” Hiển nhiên hắn ta không cho rằng Lâm Thiệu Huy rộng lượng như vậy, hoặc phải nói là ngu xuẩn.
Song Lâm Thiệu Huy lại nhìn di động: “Thời gian đếm ngược, bắt đầu!”
Lâm Tông Thụy nhất thời căng thẳng, sau đó hét với Mai Ánh Tuyết: “Đồ tiện nhân, bà điếc hả? Còn không mau lại đây đỡ tôi! Nếu tôi có gì không hay xảy ra thì bà cũng đừng hòng thoải mái!”
Nghe vậy, Mai Ánh Tuyết nhìn Lâm Thiệu Huy. Bà ta vốn cho rằng Lâm Tông Thụy đã đủ tự phụ, nhưng bây giờ xem ra Lâm Thiệu Huy còn ngu xuẩn hơn cả hắn ta. Mai Ánh Tuyết vội đỡ Lâm Tông Thụy, sau đó trốn khỏi quán bar, lái xe chạy đi.
“Về nhà họ Lâm! Chỉ cần đến nhà họ Lâm thì dù tên kia có ba đầu sáu tay cũng không làm gì được tôi!” Lâm Tông Thụy âm ngoan nói: “Tôi muốn cho thằng ngu đó phải trả giá vì những gì nó đã làm!”
Nói rồi, Lâm Tông Thụy lấy di động ra kêu người. Mai Ánh Tuyết đang lái xe lại cười lạnh. Sao Lâm Thiệu Huy lại không biết Lâm Tông Thụy sẽ trốn về nhà họ Lâm chứ? Nhưng Lâm Thiệu Huy vẫn thả Lâm Tông Thụy rời đi, chứng minh Lâm Thiệu Huy không quan tâm tới chuyện này. Đã vậy, Lâm Tông Thụy trở về nhà họ Lâm chính là tự tìm đường chết. Nhưng Mai Ánh Tuyết lại cố ý không nói rõ, bởi vì bà ta cần tên ngu ngốc Lâm Tông Thụy làm bia ngắm giúp mình, để hắn ta có thể thu hút hỏa lực của Lâm Thiệu Huy, vậy thì bà ta mới có cơ hội trốn thoát. Mai Ánh Tuyết đã tính toán hết rồi, sau khi đưa Lâm Tông Thụy về nhà họ Lâm, bà ta sẽ lập tức liên lạc với Đầu Rắn dẫn mình chạy ra nước ngoài, không thể để Lâm Thiệu Huy bắt được.
Lúc này, Lâm Thiệu Huy đang ở trong quán rượu chậm rãi nếm rượu, chờ một tiếng trôi qua. Sau lưng anh là nhóm Cuồng Thần Huyết Ngục, những người mạnh nhất Huyết Ngục, trên người tỏa ra khí thế lạnh lẽo tiêu điều, ngay cả Trương Kiến Quân cũng cảm thấy kinh hãi khiếp sợ. Lúc này ông ta đã sắp sợ run người, nằm mơ cũng không ngờ Lâm Thiệu Huy trừ việc là tướng Huy của An Nam ra còn là vua Huyết Ngục. Cậu ta giống như sương mù, vạch trần một lớp lại khiến người ta càng sợ hãi.
Một tiếng sau, Lâm Thiệu Huy cầm ly rượu ném xuống đất: “Bắt đầu!”