“Thằng con hoang kia đánh tới tận nhà rồi!”
Cái gì? Sắc mặt Lâm Chí Đô nhất thời thay đổi, thằng con hoang kia đến nhanh như vậy sao?
“Chết tiệt! Các cậu mau ngăn cản nó!” Lâm Chí Đô phẫn nộ nói, vẻ mặt cũng hơi hoảng sợ. Ông ta không ngờ Lâm Thiệu Huy lại đến nhanh như vậy, vậy thì ông ta hoàn toàn không có đủ thời gian chờ Thánh Đường tới nơi. Chỉ dựa vào nhà họ Lâm mà muốn giết Lâm Thiệu Huy thì không hề đơn giản chút nào.
“Bọn tôi đã thử rồi, nhưng không thể ngăn cản! Sau lưng tên đó còn có cả những cường giả Huyết Ngục nữa!”
Cái gì? Lâm Chí Đô hoảng sợ sởn gai ốc, vẻ mặt tràn đầy kinh hãi. Tại sao ngay cả Huyết Ngục cũng đến đây? Hơn nữa tại sao Huyết Ngục lại giúp đỡ tên nhóc đó? Không thể nào! Lâm Chí Đô khó hiểu nhìn Lâm Tông Thụy, Lâm Tông Thụy chỉ còn cách thẳng thắn: “Vừa rồi, cũng chính là vì có Huyết Ngục giúp đỡ nên cháu mới không thể địch lại tên đó, không thì vừa rồi cháu đã băm nó ra làm trăm mảnh rồi! Chắc tên đó đã sớm đoán được cháu sẽ đối phó với nó nên ngay từ đầu đã liên lạc với Huyết Ngục, muốn lợi dụng lực lượng của Huyết Ngục để kiềm chế chúng ta!”
“Sao cháu không nói sớm!” Lâm Chí Đô tức giận dậm chân. Chuyện này mà liên lụy tới vua Huyết Ngục thì sẽ trở nên cực kỳ phiền toái.
Lâm Tông Thụy im lặng không nói gì. Hắn ta không nói cũng là vì có tâm tư riêng, bởi vì hắn ta sợ một khi mình nói ra thì Lâm Chí Đô sẽ sợ đắc tội với vua Huyết Ngục mà vứt bỏ hắn ta.
Đúng lúc này, cơn gió tanh ngom thổi vào đại sảnh, đám Lâm Chí Đô lập tức sởn gai ốc. Ngay sau đó, một bóng người quen thuộc sải bước qua bậc cửa, đi vào trong nhà.
“Lão già chết tiệt, chúng ta lại gặp mặt rồi.” Lâm Thiệu Huy cười lạnh.
Thấy Lâm Thiệu Huy, sắc mặt Lâm Chí Đô lập tức sa sầm. Đây là lần thứ hai Lâm Thiệu Huy ngang nhiên xông vào nhà họ Lâm như vậy, quả thực giống như chỗ không người, quả thực là sỉ nhục đối với họ. Nhà họ Lâm chưa từng bị ai đối xử như vậy, tùy tiện cho người ta ra ra vào vào. Chính vì thằng súc sinh này mà gần đây nhà họ Lâm mới sẽ bị chịu đủ sỉ nhục, trở thành trò cười trong mắt mọi người. Lâm Chí Đô chỉ hận không thể băm xác Lâm Thiệu Huy ra làm trăm mảnh.
“Chắc ông cũng biết, ông không thể bảo vệ hắn ta!” Lâm Thiệu Huy cười tủm tỉm nói, nhưng đôi mắt sắc bén lại như thể đâm thủng Lâm Chí Đô.
“Hôm nay, tôi sẽ lấy mạng Lâm Tông Thụy!” Một câu lộ ra sát khí dày đặc, Lâm Thiệu Huy đã bày tỏ thái độ của mình, dường như không thèm để mắt tới Lâm Chí Đô.
Lời nói của Lâm Thiệu Huy khiến Lâm Chí Đô vô cùng giận dữ. Lâm Thiệu Huy lại dám nói muốn giết cháu mình ngay trước mặt ông ta? Thậm chí còn sỉ nhục mình không thể ngăn cản cậu ta ư? Vậy thì khác nào vả mặt ông ta? Thằng nhóc này đâu chỉ không để mắt tới ông ta, rõ ràng là muốn làm nhục ông ta! Lâm Chí Đô đột nhiên vỗ bàn, giận dữ quát: “Lâm Thiệu Huy, cậu thật to gan! Đánh cháu của tôi, xông vào nhà tôi, bây giờ thậm chí còn đòi ngang nhiên giết người ở nhà họ Lâm, cậu thật sự cho rằng tôi ăn chay sao? Lâm Tông Thụy đưa quan tài tới chỗ cậu là mệnh lệnh của tôi! Đồ con hoang do tiện nhân sinh ra như cậu, tôi muốn làm nhục cậu đấy, thế thì sao? Hôm nay cậu muốn giết cháu tôi thì phải bước qua xác tôi trước!”
Nghe vậy, Lâm Thiệu Huy chỉ cười khinh miệt: “Tôi đã nói rồi, tôi muốn giết hắn ta, ông không thể ngăn cản!”
Sau đó Lâm Thiệu Huy bước từng bước tới gần Lâm Tông Thụy.
“Ông nội cứu cháu!” Lâm Tông Thụy nhất thời hoảng sợ kêu lên. Người của hắn ta còn phải chờ một lát nữa mới tới nơi, bây giờ trừ Lâm Chí Đô, không ai có thể cứu được hắn ta.
“Đồ vô liêm sỉ!” Lâm Chí Đô giận dữ mắng, sau đó gọi cho một dãy số bí ẩn: “Có chuyện muốn mời ngài giúp một tay!”