Mà trên đường, Lâm Thiệu Huy đã nhận được hội báo của cuồng thần Huyết Ngục.
“Thưa ngài, thằng nhóc mà ngài bảo tôi điều tra đã đến khách sạn Continental rồi.”
Lâm Thiệu Huy nghe vậy cười lạnh:
“Thì ra thật sự đến tìm Hạ Lan Tuyên!”
“Tôi đã biết, cúp máy đây.”
Ngắt điện thoại, Từ Hữu Dung càng thêm sợ hãi nhìn Lâm Thiệu Huy:
“Chắc anh không định tính chuyện đi giết Ngô Chí Trung đó chứ?”
Lâm Thiệu Huy nhìn cô ấy một cái:
“Có vấn đề gì sao?”
Có vấn đề gì sao?
Từ Hữu Dung nghi ngờ bản thân nghe nhầm, cô ấy khó tin nhìn Lâm Thiệu Huy:
“Anh thật sự không nhầm chứ hả? Anh có biết Hạ Lan Tuyên kia là ai không? Ông ta là một trong bốn đại tướng An Nam. Ngô Chí Trung đi tìm ông ta trợ giúp, anh còn không tìm đường chạy trốn?”
“Thậm chí còn tự dâng mình đến tận cửa nộp mạng, đầu óc anh có bị làm sao không?”
Đó chính là Hạ Lan Tuyên!
Ở An Nam, ngoài tổng thống ra, đó là một trong những người có địa vị cao nhất.
Hơn nữa ông ta còn là cao thủ tuyệt đỉnh!
Lâm Thiệu Huy cho dù là đại tông sư, gặp phải ông ta cũng chỉ có còn đường chết. Vì vậy Lâm Thiệu Huy hiện giờ thực sự nên chạy trốn khỏi Hạ Lan Tuyên càng xa càng tốt.
Nếu không, anh chỉ có một con đường chết mà thôi.
Nhưng Lâm Thiệu Huy lại vui vẻ:
“Hạ Lan Tuyên, có cái gì cần phải sợ chứ?”
“Người mà Lâm Thiệu Huy tôi muốn giết, vẫn chưa có ai có thể bảo vệ được!”
Anh!
Từ Hữu Dung bị lời nói coi trời bằng vung của Lâm Thiệu Huy làm cho tức chết.
Mà sau đó lại bày ra vẻ mặt khinh thường nhìn anh.
Thằng nhóc này có lẽ không biết lời vừa nói ra có bao nhiêu ngu xuẩn buồn cười?
“Khách sạn Continental canh phòng cẩn mật, đó là chỗ trá hình cho nơi cất giữ bí mật quân sự, ngay cả những người phục vụ cũng là đặc công. Anh dám một mình đột nhập vào đầm rồng hang hổ đó, tôi thấy anh đúng là tự tìm cái chết.”
“Lâm Thiệu Huy, anh nghe tôi khuyên một câu, chuyện này coi như chấm dứt ở đây đi. Tôi và Bạch Tố Y cũng không sao cả, không cần vì một phút tức giận mà mất đi cái mạng nhỏ này.”
“Anh phải biết rằng, Hạ Lan Tuyên không phải người chúng ta có thể đắc tội được. Cho dù anh thật sự giết được Ngô Chí Trung, giết Hạ Lan Tuyên, nhưng anh có thể gánh vác được lửa giận của cả An Nam không? Dù sao cũng chết, anh thu tay lại đi.”
Từ Hữu Dung không muốn nhìn thấy Lâm Thiệu Huy uổng phí tính mạng của mình.
Dù sao anh cũng vẫn còn rất trẻ, thậm chí còn trẻ hơn mình vài tuổi, tiền đồ của Lâm Thiệu Huy còn rất rộng mở.
Nếu hiện tại chết đi, quả thực vô cùng đáng tiếc.
Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, núi xanh còn đó không lo hết củi đốt.
Lâm Thiệu Huy nhìn cô ấy một cái:
“Im đi! Còn nói dông dài nữa tôi sẽ vứt cô ra khỏi máy bay.”
Từ Hữu Dung giận sôi người, đúng là làm ơn mắc oán!
Mà Lâm Thiệu Huy chỉ nhìn chằm chằm vào chiếc xe đang tăng tốc bên dưới, khóe miệng nhếch thành một nụ cười như có như không.
Muốn chạy trốn khỏi lòng bàn tay tôi sao?
Mơ tưởng hão huyền!
Người Lâm Thiệu Huy tôi muốn giết, đến ông trời cũng không bảo vệ được!
Mà ở bên dưới, Ngô Chí Trung ngồi trong xe không ngừng hút thuốc, vẻ mặt âm trầm oán độc.
Ngô Chí Trung này ở Hà Nội trà trộn nhiều năm như vậy, cho đến giờ đều là anh ta bắt nạt người khác, ai dám ức hiếp anh ta?
Hôm nay anh ta lại để một kẻ bên ngoài cho mặt mũi, Hôm nay, anh ấy thực sự để người ngoài cho mặt mũi, chuyện này tuyệt đối không thể quên được, nếu không Ngô Chí Trung sẽ mất hết mặt mũi.
Ngô Chí Trung đã tính toán cả rồi, anh ta sẽ liên hệ với Hạ Lan Tuyên, nhờ ông ta thu thập tên Lâm Thiệu Huy ngu ngốc có mắt như mù.
Bắt Lâm Thiệu Huy phải trả cái giá bi thảm đau khổ cho thói tự phụ của chính mình.
Nhưng mà, đúng vào lúc này!
Một người lại nói với Ngô Chí Trung:
“Cậu chủ, không hay rồi! Tông sư Lâm kia, anh ta lái trực thăng đuổi theo chúng ta.”
Cái gì!
Vẻ mặt của Ngô Chí Trung biến đổi dữ dội, trong mắt chợt hiện lên một tia kinh ngạc, sau đó anh ta vội vàng quay đầu lại nhìn qua cửa sổ phía sau, quả nhiên nhìn thấy một chiếc trực thăng đang đuổi theo mình!
"Làm bừa! Đây là làm bừa!"
Ngô Chí Trung sắp điên rồi, sắc mặt nháy mắt trắng bệch như tờ giấy.
Đối phương vậy mà còn có năng lực như vậy, lại có thể trực tiếp dùng đến trực thăng?
“Nhanh lên, nhanh nữa lên! Nhất định phải chặn anh ta lại trước chúng ta, đến khách sạn Continental!”
Chỉ có tới khách sạn Continental, anh ta mới có thể bảo toàn mạng sống!