Cũng may là được Vương Hữu Tài nhanh tay lẹ mắt bắt được, Vương Hữu Tài làm bộ làm tịch nói:
“Hữu Dung, cháu cứ gặp một lần đi, nếu như đến lúc đó thấy chướng mắt, cháu cứ rời đi là được.”
“Cháu đừng giận mẹ cháu! Nếu như bà ấy thật sự nghĩ quẩn, vậy cháu thật sự thành một kẻ bất trung bất hiếu rồi.”
Nhìn thấy Vương Diễm Lệ muốn tự sát, Từ Hữu Dung choáng váng cả người, đau khổ thảm thương gật gật đầu:
“Con đi, con đi còn không được sao? Xin mẹ đừng làm loạn nữa!”
Cô ấy thật sự lo rằng mẹ mình sẽ nghĩ quẩn!
Mà thái độ của Vương Diễm Lệ lúc này lập tức có sự thay đổi lớn, hừ lạnh vùng ra khỏi Vương Hữu Tài:
“Vậy còn được!”
Rồi sau đó, Vương Diễm Lệ bất ngờ trực tiếp quay người lại, quay qua một hướng ngoắc tay.
Nhìn thấy điều này, đám người Từ Hữu Dung hoàn toàn mờ mịt, sau đó liền nhìn về một hướng, lập tức trông thấy một chiếc Maybach dừng ở bên đường.
Một người đàn ông mang mắt kính tơ vàng, đang mỉm cười vẫy tay với bên này, trông như một quý ông vậy.
Hóa ra Vương Diễm Lệ đã sớm sắp xếp trước mọi chuyện.
Người đàn ông đó khoảng ngoài ba mươi, gương mặt khôi ngô tuấn tú, khí chất thoát tục, quả thực giống như oppa trong phim Hàn bước ra vậy, từ trên xuống dưới đều tỏa ra sức quyến rũ khiến phụ nữ phát cuồng.
Nhưng khi Lâm Thiệu Huy vừa nhìn thấy người đàn ông đó lại nhíu mày.
Sát khí!
Trên người người đàn ông này có sát khí!
Dù rất nhỏ, nhưng vẫn như cũ không thể giấu được cảm giác nhạy bén của Lâm Thiệu Huy.
Trình độ của đối phương, chí ít cũng ở mức Tông Sư!
Đối phương xuất hiện trong thời kì nhạy cảm này, Lâm Thiệu Huy tất nhiên không thể không nghi ngờ.
“Nhanh, nhanh lên xe cậu Chu! Chúng ta đi ăn bữa cơm!”
Vương Diễm Lệ kéo Từ Hữu Dung lên xe.
Tuy trong lòng Từ Hữu Dung cực kì không tình nguyện, nhưng lúc này cũng không dám ngỗ ngược với Vương Diễm Lệ!
Chỉ có thể thành thật đi theo bà ấy, đi về phía xe của đối phương.
Đợi bọn họ rời đi xong, Lâm Phàm nói:
“Chị họ của em không thể đi cùng người đàn ông đó!”
Bạch Tố Y nhìn anh với ánh mắt kì quái:
“Sao thế, anh không nỡ sao?”
Hả?
Lâm Thiệu Huy ngơ ngẩn, khó hiểu nhìn Bạch Tố Y.
Cô vợ này đang ghen sao?
Bạch Tố Y lập tức cười lạnh nói:
“Đừng cho rằng em không biết, khoảng thời gian gần đây anh ngày càng thân thiết với chị họ em, mà số lần chị ấy đến nhà thăm em cũng không hiểu sao trở nên càng ngày càng nhiều.”
Lâm Thiệu Huy vẻ mặt vô tội nhìn cô:
“Cô ấy đến để tìm em thôi, có liên quan gì đến anh?”
Nét cười của Bạch Tố Y càng lãnh đạm hơn:
“Lúc đầu em cũng cho là vậy, nhưng về sau em dần dần phát hiện, khi em cùng chị ấy nói chuyện chị ấy luôn bất giác sững sờ, vậy mà còn thường trông như ngẩn người nhìn chằm chằm anh.”
“Màu sắc trong ánh mắt, cũng rất kì lạ.”
“Sao nào, bây giờ bọn anh cũng không giấu diếm nữa rồi? Hay là bọn anh xem như em chết rồi?”
Lâm Thiệu Huy không biết trả lời thế nào, dở khóc dở cười nói:
“Anh và cô ấy thật sự không có gì hết, sở dĩ anh nói như vậy cũng không phải vì ghen ghét, mà là vì người đàn ông đấy thật sự có vấn đề, anh ta là một Tông Sư!”
Cái gì!
Mặt cười của Bạch Tố Y cuối cùng biến đổi, khó tin nhìn Lâm Thiệu Huy:
“Anh chắc chắn?”
Cô không ngốc, rất nhanh liền nhận ra sự việc không đúng lắm.
Việc này quá nửa là nhắm vào bọn họ phải không?
Lâm Thiệu Huy bất đắc dĩ cười nói:
“Vợ à, anh là đại tông sư, em cho rằng anh sẽ cảm nhận sai sao?”
Bạch Tố Y lập tức luống cuống, do dự một chút, vẫn nói với Lâm Phàm:
“Anh cũng đi theo qua xem thử đi, tuyệt đối không được để chị họ em có chuyện gì ngoài ý muốn.”
Lâm Phàm gật gật đầu, sau đó cũng khởi động xe hơi đuổi theo.
Chưa được bao lâu, Vương Diễm Lệ cùng Từ Hữu Dung đã đến một quán rượu.
Mà lúc này Từ Hữu Dung cũng biết, người đàn ông đó tên là Lý Ngân Sinh, đang điều hành doanh nghiệp của gia đình, làm bất động sản ở nước ngoài rất thành công.
Chỉ riêng giá trị của bản thân Lý Ngân Sinh đã trên hàng trăm tỷ rồi.