Vào giờ khắc này, tập đoàn Bạch Kỳ đều là bầu không khó trầm mặc và tràn ngập sự sợ hãi.
Tất cả nhân viên của tập đoàn Bạch Kỳ sắc mặt đều trắng như tờ giấy.
Nhất là khi bọn họ thấy những người kia đang từ chiếc xe nhỏ, xe lớn đi xuống, bốn mươi, năm mươi tên vạm vỡ tay cầm gậy gộc khiến cho mọi người sợ hãi tới cực điểm.
"Xong rồi! Lần này Lâm Thiệu Huy hoàn toàn xong rồi!"
"Mau! Tránh xa cái tên đấy ra một chút, cẩn thận lại vạ phải tai họa khôn lường!"
"Đồ điên! Tôi đã sớm nói anh ta cũng chỉ là một thằng rể nhỏ, lại chọc vào cơn thịnh nộ của tập đoàn Trọng Thời, bây giờ thì tốt rồi, ngay cả Dương Mộc Thủy cũng làm kinh động đến!"
Xung quanh đều chằng chịt âm thanh huyên náo, vang vọng khắp mọi nơi.
Trong mắt của nhân viên tập đoàn Bạch Kỳ, Lâm Thiệu Huy cơ hồ khó thoát khỏi kiếp nạn này.
Không chỉ có bọn họ!
Ngay cả ông Dương cùng với nòng cốt của Bạch Kỳ, giờ đây đều là kinh hãi run sợ.
Dẫu sao đối phương ước chừng cũng là mấy chục người, hơn nữa tay cầm hung khí, khí thể hừng hực, cái này khiến cho bọn họ không khỏi khiếp sợ.
Trong lúc nhất thời, những nhân viên nòng cốt của Bạch Kỳ, cũng bắt đầu rối rít né tránh, rất sợ Lâm Thiệu Huy gây họa dính đến người mình.
Chỉ có Dương Thiên Hà, trong tròng mắt của ông ấy tựa hồ như quyết định làm một việc gì đó. Ông ấy lập tức nheo mắt, đi tới trước Lâm Thiệu Huy.
"Lâm… cậu Lâm, cậu mau trốn đi! Những người này, chúng ta không chọc nổi..." Sắc mặt Dương Thiên Hà ảm đạm, hướng về phía Lâm Thiệu Huy khuyên nhủ.
Không chỉ có ông ta, Bạch Tố Y đang đứng bên cạnh cũng siết chặt lấy vạt áo của Lâm Thiệu Huy, trong mắt nồng đậm vẻ khẩn cầu:
"Lâm Thiệu Huy, em xin anh được không? Anh đi mau đi, nơi này có em chịu trách nhiệm. Yên tâm, bọn họ tuyệt đối không dám làm gì em đâu."
Bạch Tố Y rất sợ!
Cô không muốn Lâm Thiệu Huy xảy ra chuyện.
Cho dù trước đây cô đã từng thấy Lâm Thiệu Huy có thể đấu với hơn hai mươi người, nhưng bây giờ là đối mắt với hơn bốn mươi tên vạm vỡ tay cầm gậy gộc.
Coi như Lâm Thiểu Huy có ba đầu sáu tay, cũng tuyệt đối không phải là đối thủ của những người này.
Chẳng qua khi nghe cô nói như vậy khiến Lâm Thiểu Huy khẽ mỉm cười, anh quay sang, dịu dàng xoa đầu Bạch Tố Y, cười nói:
"Vợ, em yên tâm đi. Trên cái thế giới này, người có thể hại được anh còn chưa ra đời đâu!"
Cái gì?
Lời nói của Lâm Thiệu Huy khiến cho tất cả mọi người xung quanh đều ngây ngẩn.
Phách lối?
Khoác lác?
Ồn ào, ầm ĩ!
Trong nháy mắt, các nhân viên của tập đoàn Bạch Kỳ đều trở nên náo loạn.
Bọn họ không có cách nào tưởng tượng được Lâm Thiệu Huy đối mặt với nhiều côn đồ của tập đoàn Trọng Thời như vậy mà vẫn dám mạnh miệng, chết đến nơi rồi nhưng vẫn không biết điều.
Giờ khắc này, trong mắt tất cả mọi người, Lâm Thiệu Huy giống như một kẻ ngớ ngẩn.
Tự tìm đường chết!
Mà Dương Minh Mẫn, giờ khắc này thân thể phấn khởi đến phát run, hướng về phía đám người của Dương Mộc Thủy với khí thế hung hăng, điên cuồng rống to:
"Ba! Mau giúp con trả thù, thằng súc sinh Lâm Thiệu Huy này đánh con, hắn đánh con từ tầng mười lăm đánh xuống tầng một! Ba mau giúp con trả thù, ba mau chặt đứt chân hắn đi!"
Một bên hét to, một bên Dương Minh Mẫn không khỏi nhìn về phía của Lâm Thiệu Huy cùng với Bạch Tố Y:
"Ha ha ha… Các người đúng là một đôi đê tiện, ông đây thật muốn nhìn các người chết thảm như thế nào! Ha ha ha..."
Dương Minh Mẫn cười một cách sảng khoái, anh ta tựa như đã thấy được cảnh tượng Lâm Thiệu Huy bị người của cha mình dẫn đi cắt đứt hai chân, kêu la thảm thiết.
Ha ha ha!
Giờ khắc này!
Dương Mộc Thủy căn bản không có nhìn Dương Minh Mẫn, sắc mắt ông ta âm trầm như hồ nước lặng, mang theo bốn mươi đến năm mươi tên vạm vỡ cầm gậy gộc đi tới chỗ của Lâm Thiệu Huy.
Khí thế khiến người khác vô cùng kinh sợ.
Mười bước!
Năm bước!
Ba bước!
Một bên mấy chục người chen chúc.
Một bên thì lại chỉ có lẻ tẻ ba người.
Khoảng cách về quân số chênh lệch thật lớn khiến cho người nhìn vào đều thấy e ngại.
Nhưng ngay khoảnh khắc khi tất cả mọi người cho là Dương Mộc Thủy cùng đám người kia sẽ mang Lâm Thiệu Huy đi nhấn chìm!
Bá bá bá!
Mọi người vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy Dương Mộc Thủy cùng tất cả tên cao to vạm vỡ đều bàn tay nhịp nhàng, nhẹ nhàng đem hết gậy gộc nép ra sau lưng.
Rồi sao đó cúi người, đồng loạt hướng về phía Lâm Thiệu Huy cúi đầu nhận tội.
"Dương Mộc Thủy đến đây thỉnh tội với ngài Lâm!"