Ma Vương Siêu Cường Của Thế Giới Hắc Ám

Chương 1505: Chương 1505: Chương 1587




Từ Đức Tường hô to một tiếng rồi đứng lên, cả giận nói.

"Nói láo! Bình thường mẹ tôi đối với chúng ta không tệ chút nào, bà ấy vẫn còn chưa tắt thở, tại sao cô lại có thể nói ra những lời tuyệt tình như vậy chứ?"

Vương Diễm Lệ tự biết mình đuối lý, ấp a ấp úng giải thích.

"Tôi không có ý gì khác cả, chỉ muốn chuẩn bị trước sớm một chút để tránh tiếp theo khỏi phải lộn xộn."

Mà lúc này đây, Vương Hữu Tài thì đang nhìn về phía Bạch Tuấn Sơn cười đểu:

"Bạch Tuấn Sơn, không phải tập đoàn Bạch Lạc của mấy người hợp tác với ông Dược hay sao? Không bằng cứ để cho cái tên vô dụng nhà mấy người đi mời ông Dược đi. Người ta là thần y nổi tiếng thế, chắc hẳn là vừa ra tay một cái nhất định sẽ trị hết bệnh."

Thổi phồng khiến cho người ta ta sa đọa!

Cố ý tâng bốc để bọn họ tự mãn mà ngã đau đây mà!

Vương Diễm Lệ cũng lập tức thêm mắm dặm muối vào: "Đúng thế, ở An Nam ngoại trừ thầy Dược ra, đoán chừng không có ai có thể cứu được mẹ đâu. Kêu tên vô dụng nhà mấy người đi một chuyến đi, mời thầy Dược đến đây chữa bệnh, cũng coi như tên đó cống hiến chút sức lực cho nhà chúng ta."

Nếu Lâm Thiệu Huy mời được ông Dược đến, cho dù chữa hết bệnh cho bà cụ vậy thì cũng không thể thay đổi được hình tượng vô dụng bỏ đi của Lâm Thiệu Huy.

Nếu như Lâm Thiệu Huy không mời được ông Dược đến, như vậy thì bọn họ có thể tiếp tục đả kích kẻ sa cơ thất thế, mượn cơ hội lần này làm cho cái tên đáng ghét Lâm Thiệu Huy mất hết thể diện.

Sao mà Vương Diễm Lệ lại nhìn không ra ý đồ thực sự của bà ta chứ, lập tức nói lời cự tuyệt.

Bạch Tố Y nghe thấy bọn họ gièm pha mạt sát người đàn ông của mình thì tức giận đến độ sắc mặt đỏ bừng.

Mời người đến giúp đỡ bằng cái thái độ này sao?

Nhưng mà cô lại không tiện phát cáu ở đây, đành phải nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay của Lâm Thiệu Huy, dùng ánh mắt an ủi Lâm Thiệu Huy.

Lâm Thiệu Huy nháy mắt mấy cái, nhìn về phía người phụ nữ của mình cười cười, tỏ ra mình hoàn toàn không để tâm đến những lời gièm pha của bọn họ.

Nhưng mà Vương Hữu Tài cũng không chịu bỏ qua, cười khẩy nói: "Lâm Thiệu Huy, sao cậu lại không nói gì thế? Không phải cả nhà mấy người rất ngạo mạn sao? Sao vậy, ông Dược cũng không chịu nể mặt chút nào sao? Nói như vậy, tập đoàn Bạch Lạc của mấy người cũng chẳng ra làm sao cả!"

Tất cả mọi người trong phòng đều nhìn về phía Lâm Thiệu Huy.

Từ Đức Tường nói: "Thiệu Huy à, nếu như cậu có thể thuyết phục được bên phía ông Dược, vậy thì phiền cậu đi một chuyến mời ông Dược về đây khám bệnh cho cụ bà. Cả nhà chúng tôi sẽ vô cùng biết ơn cậu."

Vẫn chưa đến giây phút cuối cùng, Từ Đức Tường sẽ không từ bỏ việc cứu mẹ mình.

Nhưng Lâm Thiệu Huy lại tiến lên phía trước một bước, lớn tiếng nói: "Thật ra không cần mời thầy Dược đến đây."

"Không cần mời ông Dược? Vậy ai sẽ cứu bà cụ đây, dựa vào một tên ăn hại như cậu sao?"

Vương Hữu Tài lập tức cười chế giễu.

Trong phòng ngủ liền vang lên một trận cười không đúng lúc chút nào.

Mọi người có mặt ở đây cũng nhìn về phía Lâm Thiệu Huy với ánh mắt xem thường.

Vương Diễm Lệ cũng nhìn về phía Lâm Thiệu Huy với ánh nhìn căm ghét: "Nếu cậu ta thật sự có bản lĩnh đó còn cần phải ăn bám sao?"

"Mấy người vui lắm đúng không?" Từ Đức Tường tức giận chỉ trích: "Nhìn thấy bà cụ hơi thở thoi thóp, mấy người ai cũng không đau lòng, ngược lại còn cực kì vui vẻ đúng không hả?"

Trong phòng ngủ ngay lập tức rơi vào cảnh yên lặng khó xử.

Vương Diễm Lệ nói quanh co: "Đức Tường, anh đừng nóng giận. Bệnh tình của mẹ đang nguy kịch lắm, đương nhiên tụi em rất là đau lòng. Chẳng qua thấy cái tên ăn hại kia nói không chịu đi mời ông Dược, có thể thấy rõ cậu ta không muốn giúp chúng ta."

Từ Đức Tường nhìn bà ta với vẻ bất mãn, hỏi Lâm Thiệu Huy một lần nữa.

"Lâm Thiệu Huy, cậu nói không cần mời ông Dược đến, vậy cậu có biện pháp khác để cứu cụ bà sao?"

Lúc này Lâm Thiệu Huy mới lên tiếng: "Tôi có một biện pháp có thể cứu được mạng sống của cụ bà!"

Thật sự có à?

Ngay lập tức ánh mắt của mọi người sáng lên, nhìn Lâm Thiệu Huy với vẻ khó có thể tin nổi.

Cái tên này đang nghiêm túc hay sao?

Sau đó mọi người liền nhìn thấy Lâm Thiệu Huy lấy ra một chai thuốc, đổ ra một viên thuốc đen thui trên tay.

"Trong đây có chứa một viên thuốc hồi sinh, cụ bà nuốt vào rồi thì có thể kéo dài mạng sống thêm năm năm!"

Kéo dài tính mạng đến năm năm!

Con ngươi của mọi người cũng sắp trợn ra ngoài rồi!

Đây chẳng phải y như thuốc tiên sao?

Thuốc gì mà thần kì như thế chứ?

Trong nhất thời tất cả mọi người đều nhìn Lâm Thiệu Hụy với cái vẻ giống như nhìn thấy quỷ, trong mắt dâng lên nỗi khiếp sợ dày đặc.

Vương Hữu Tài lại chế nhạo anh một lần nữa: "Mẹ nó đừng có năng lung tung ở đây, cái bình nhỏ tàn tạ đen thui này mà là linh đan diệu dược gì chứ, lừa gạt à!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.