Từ Hữu Dung bị làm nhục nên sắc mặt đỏ bừng vội cãi lại:
"Tại sao bọn con không thể ở đây? Bọn con cũng là cháu của bà. Hơn nữa, hiện tại Lâm Thiệu Huy có cách cứu bà nội."
Từ Đức Tường vốn đang lén lau nước mắt ở một bên liền đứng lên lớn tiếng hỏi.
"Lâm Thiệu Huy, có thật không? Cậu có cách nào cứu bà cụ không?"
Tất cả mọi người đều nhìn Lâm Thiệu Huy chờ đợi câu trả lời của anh hay đúng hơn là chờ đợi sự ngụy biện của anh.
Lâm Thiệu Huy cầm trong tay lọ thuốc hồi sinh màu ngọc bích.
"Còn có thể sống hay không thì chỉ một viên thuốc này có thể thấy được sự khác biệt. Hiện tại mọi người còn có lựa chọn khác sao?"
Vẻ mặt của Vương Hữu Tài càng tỏ ra khinh thường, ông ta tức giận nói:
"Còn muốn giả vờ sao? Cậu cho rằng cậu có thể lừa mọi người bằng một thứ rác rưởi sao, cậu cho rằng chúng tôi là đồ ngốc sao?"
Lâm Thiệu Huy liếc nhìn Vương Hữu Tài:
"Tôi không biết có phải là người khác có ngốc không nhưng ông chắc chắn là có!"
"Cậu!"
Vương Hữu Tài rất tức giận, cái thứ rác rưởi đáng chết này lại dám sỉ nhục chính mình?
Từ Hữu Dung gật đầu chắc chắn với Từ Đức Tường và mọi người:
"Đúng vậy, tất cả mọi người đều cho rằng Lâm Thiệu Huy là đồ vô dụng nhưng tôi không nghĩ vậy! Tôi tin rằng viên thuốc của anh ấy có thể cứu được bà và tôi cũng định thử nó!"
Nghe vậy, Từ Đức Tường định nói gì đó nhưng Vương Diễm Lệ đã cất lời chế nhạo: "Nếu không uống viên thuốc dởm của cậu thì có lẽ bà cụ còn cầm cự được một hoặc hai ngày; nếu bà cụ uống viên thuốc dởm kia mà mà lập tức nhắm mắt xuôi tay thì cậu có thể gánh vác được trách nhiệm không? "
“Tôi sẽ gánh chịu trách nhiệm.” Lâm Thiệu Huy cười nói.
Vương Diễm Lệ tức giận nói: "Cậu chịu trách nhiệm? Cậu chịu nổi sao, Lâm Thiệu Huy? Đó là một mạng người. Nếu bà cụ chết vì viên thuốc dởm của cậu thì cũng không quá đáng nếu bọn tôi tống cậu vào tù."
Đúng lúc này, Từ Đức Tường nghiêm nghị nhìn Lâm Thiệu Huy.
"Lâm Thiệu Huy, cậu có chắc là bà cụ có thể được cứu nếu uống viên thuốc mà cậu đưa cho không?"
Lâm Thiệu Huy chân thành gật đầu: "Tôi có thể chắc chắn rằng nó sẽ không chỉ cứu sống bà nội mà còn kéo dài tuổi thọ của bà ấy thêm năm năm. Nếu không được thì các người có thể tống tôi vào tù."
Vương Hữu Tài đột nhiên bật cười: "Ha ha ha, Lâm Thiệu Huy, chính cậu đã nói điều này thì đừng hối hận!"
Ông ta nghĩ rằng mình chế nhạo Lâm Thiệu Huy thì chắc chắn những người khác sẽ hùa theo.
Chỉ là ông ta cười quá ngông cuồng, không những không có ai hùa theo mà tất cả đều tức giận nhìn ông ta, thậm chí Từ Đức Tường cũng bất mãn nhìn ông ta.
"Tôi, tôi không có ý tứ gì khác," Vương Hữu Tài lúng túng gãi gãi da đầu, "Tôi muốn nói Lâm Thiệu Huy khoác lác vì không có viên thuốc thần kỳ như vậy, tôi lo lắng cậu ta sẽ làm hại bà cụ."
Từ Đức Tường mạnh mẽ gật đầu: "Được rồi, Lâm Thiệu Huy, tôi tin tưởng cậu, đem viên thuốc kia đưa cho bà cụ uống đi!"
Nhưng Vương Diễm Lệ đã ngăn lại và nói: "Đức Tường, đây không phải là một trò đùa. Ông phải suy nghĩ cẩn thận, nếu xảy ra sai sót thì ai sẽ chịu trách nhiệm?"
Vương Hữu Tài cũng lo lắng và nói, "Đúng vậy, Đức Tường, nếu bà cụ uống thuốc mà Lâm Thiệu Huy mang đến khiến bà cụ qua đời thì ông sẽ là người mang tội giết mẹ của chính mình."
“Các người đều đi ra ngoài đi!” Từ Đức Tường tức giận lớn tiếng quát.
"Mẹ tôi nằm ở trên giường không biết sống chết thế nào, các người cũng không có biện pháp gì mà bây giờ Lâm Thiệu Huy có cách cứu bà cụ nhưng các người vẫn ở đây ngăn cản, tất cả mau cút ra khỏi đây!"
Sau đó, ông ta đẩy và xô Vương Diễm Lệ, Vương Hữu Tài cùng những người khác ra khỏi phòng bệnh.
Lâm Thiệu Huy mở lọ ngọc sẫm màu ra rồi đổ viên thuốc hồi sinh từ lọ ngọc ra và đặt vào lòng bàn tay Từ Hữu Dung.
Ở bên kia, Từ Đức Tường đỡ bà cụ lên và ôm bà vào lòng.
Từ Hữu Dung cẩn thận đặt viên thuốc hồi sinh vào miệng bà mình.
Từ Đức Tường đút cho bà cụ vài ngụm nước bằng cốc giấy để thuốc hồi sinh đi vào bụng bà rồi từ từ đỡ bà nằm xuống.
"Lâm Thiệu Huy, bao lâu sẽ thấy hiệu quả?"
Từ Đức Tường trầm giọng hỏi, chắc chắn lúc này ông ta là người căng thẳng nhất.
Ông ta sợ bản thân đã đặt cược sai lầm!