Lúc này, Lâm Thiệu Huy và bốn người đàn ông kia đã giương cung bạt kiếm, bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra đánh nhau.
Hai cao thủ tán thủ trong đó là bạn của Võ Đông Anh nên đương nhiên muốn giành quyền ra tay trước.
Một thanh niên nhuộm tóc vàng trong đó xông lên trước một bước.
“Cậu Đông Anh, thằng này chẳng có bao nhiêu sức lực. Một mình tôi cũng có thể xử lý được.”
Võ Đông Anh đã từng chịu nhục dưới tay Lâm Thiệu Huy nên lên tiếng nhắc nhở:
“Anh em, cậu đừng xem thường tên bỏ đi này. Anh ta không phải dạng vừa đâu.”
“Vậy sao? Vậy để tôi xem thử.”
Gã thanh niên tóc vàng tấn công thẳng về phía Lâm Thiệu Huy, một cú đá chân đi mạnh về phía đầu của Lâm Thiệu Huy.
Thấy sắp bị đá trúng, Lâm Thiệu Huy chỉ cười nhạt rồi nhanh chóng ra tay. Anh đấm một phát vào chân của gã thanh niên tóc vàng kia.
Một tiếng “rắc”, chân của gã tóc vàng kia cứ thế bị đánh gãy.
“A!” Gã thanh niên tóc vàng kêu lên một tiếng, anh ta đau đến mức sắp ngã ra đất. Nhưng về sau lại cố nhịn được, nhảy lò cò một chân về phía chiếc ô tô.
Võ Đông Anh thất vọng, liên tục lầm bầm.
“Không phải tôi đã bảo cậu phải cẩn thận sao, gã đó không dễ trêu vào đâu.”
Một cao thủ tán thủ khác xông thẳng về phía Lâm Thiệu Huy lớn tiếng hét lên.
“Ranh con, để tao xem mày có bản lĩnh thế nào.”
“Ha ha, lại thêm một người nữa sao.” Lâm Thiệu Huy cười lạnh: “Phiền phức quá, các anh cùng lên một lần đi.”
Gã cao thủ tán thủ kia khua một tay trước mặt Lâm Thiệu Huy, nhưng chiêu đó là chỉ đánh giả vờ. Cùng lúc đó, một tay khác của anh ta đấm thẳng về phía bụng của Lâm Thiệu Huy.
Lâm Thiệu Huy nhẹ nhàng lùi lại phía sau một bước, tránh đòn tấn công của anh ta.
Gã cao thủ tán thủ trước mặt thầm kinh ngạc, anh ta hình như chưa từng gặp ai có thể tránh được đòn tấn công như thế của mình. Vậy mà hôm nay gã Lâm Thiệu Huy này có thể qua cửa một cách dễ dàng.
Anh ta đang định tấn công một lần nữa thì đã thấy Lâm Thiệu Huy xông lên trước. Anh ta chỉ thấy mắt hoa đi, mũi bị đấm một phát rất mạnh.
Xương mũi bị đánh gãy, nghiêng sang hẳn một bên, ngay sau đó, máu mũi chảy ra ồng ộc.
“A!” Gã cao thủ tán thủ kia kêu lên một tiếng đau đớn, anh ta vội vàng dùng tay ôm lấy cái mũi vừa đi đánh lệch đi rồi chạy mất.
Những người đứng đằng xa hóng chuyện tất cả đều ngây người ra, chuyện trước mắt khác hoàn toàn so với những gì bọn họ đã đoán.
Trông Lâm Thiệu Huy gầy gò yếu đuối như vậy mà có thể đánh bại được hai tên đàn ông cao to kia.
Từ Hữu Dung thầm thở phào một hơi, mọi chuyện cứ tiếp tục như vậy thì chồng cô chắc sẽ không gặp nguy hiểm gì.
Võ Đông Anh nhìn hai cao thủ mình mời tới lần lượt bị Lâm Thiệu Huy đánh thua thảm hại. Anh ta tức giận gào thét lên.
“Anh em cùng lên đi, lên hết đi, hôm nay chúng ta nhất định phải xử lý tên này. Xảy ra chuyện gì tôi chịu hết.”
Gã cao thủ quyền anh kia xông lên trước, anh ta vung nắm đấm định đánh thẳng vào đầu của Lâm Thiệu Huy.
Anh ta chưa kịp lại gần, Lâm Thiệu Huy đã đá một cước trúng thẳng vào bụng của anh ta.
Gã đánh quyền anh kêu lên một tiếng, cố đỡ cú đá đó rồi lại khua tay đấm thẳng về phía Lâm Thiệu Huy.
Lâm Thiệu Huy nhanh chóng tránh được nhảy sang một bên.
Một gã khác tên là Mã Bảo Viên, có tiếng là đại sư võ thuật cũng xông đến đánh một quyền về phía Lâm Thiệu Huy, đồng thời hét lên.
“Lực phách Hoa Sơn!”
Lâm Thiệu Huy vung tay, giáng một cái bạt tay sang.
“Bốp!” Một tiếng kêu giòn rã, khiến gã đại sư võ thuật kia đứng tại chỗ quay liền hai vòng.
Đợi đến khi gã ta đứng vững lại, gã mới phát hiện trong mồm mình như có cái gì vỡ ra. Gã nhổ “phụt” ra đất.
Mấy chiếc răng cùng máu tươi rơi ra đất.
“Mẹ ơi, răng của tao, răng của tao!” Mã Bảo Viên kêu lên thất thanh rồi lại xông về phía Lâm Thiệu Huy.
Lúc này, gã đánh quyền anh kia đang quần nhau với Lâm Thiệu Huy. Khóe mắt nhìn thấy gã kia đang xông lên, gã tức giận, đưa chân ra ngáng ngang chân Mã Bảo Viên.
Đến khi Mã Bảo Viên bò từ dưới đất dậy, trên mặt gã ta đã lấm lem bùn đất, khóe miệng vẫn còn máu tươi.
Mã Bảo Viên vội vàng lùi lại.
Những người tới đó xem chuyện buồn cười, cùng châm chọc Võ Đông Anh không biết anh ta tìm được gã đại sư võ thuật này ở đâu.