Lãnh Băng Cơ không những không giận mà ngược lại còn cười, chóp mũi hừ nhẹ hai tiếng: “Được, từ sáng sớm đã không nhìn thấy bóng dáng đâu, khiến cho chúng ta phải đi tìm ngươi, hóa ra là đang ở chỗ này để bàn luận về vấn đề sâu sắc như vậy. Vu bá bá nói gì với ngươi?”
Còi báo động của Vu phó tướng reo liên hồi, nháy mắt ra hiệu với Vân Triệt, trong lòng cảm thấy đau khổ không thôi.
“Nương nương, ta và lão Vu thật sự oan uổng, những chuyện này đều là do mấy thái giám ở trong cung nói, cho nên tiểu thế tử thấy tò mò chạy vào trong nhà xí nhìn lén mới bị ta bắt được.”
Tiểu Vân Triệt cảm nhận được Lãnh Băng Cơ đang vô cùng tức giận cho nên ủy khuất mà nói: “Là do mẫu thân bảo là người là phải biết ham học hỏi, nếu như không biết thì phải hỏi. Có một cung nữ tỷ tỷ bị người khác đổ oan cho nên cầu con làm chủ thay.”
Lãnh Băng Cơ nhíu mày, cảm thấy không hiểu: “Có chuyện gì xảy ra?”
Địa Lợi bừng tỉnh đại ngộ, đã hiểu rõ tại sao bất thình lình Vân Triệt lại hiếu kỳ quan tâm việc này là đến từ đâu.
“Nương nương, chuyện này nô tỳ biết rõ.”
Lãnh Băng Cơ đưa mắt nhìn sang Địa Lợi, mấy ngày trước nàng cùng với Vân Triệt đi vào trong cung vẫn luôn ở bên cạnh hầu hạ cho hắn.
Địa Lợi không cần nàng phải mở miệng hỏi thăm thì liền đem tất cả sự việc từ gốc đến ngọn kể cho nàng nghe.
“Hôm trước ở trong cung xảy ra sự tình như vậy, một người cung nữ tên là Phừng Sương trong đêm lén lút gặp riêng một thái giám ở nhà xí, sau đó bị người khác bắt gặp, phó tổng quản Ngụy liền sai người đánh cung nữ kia hai mươi gậy sau đó đuổi ra khỏi cung.
Trùng hợp ngày hôm đó tiểu thế tử lại ngủ nhiều hơn cho nên buổi tối tinh thần rất phấn chấn, cho nên cũng biết được chuyện này. Khi tuyệt vọng thì Phùng Sương kia cái gì cũng dám làm, đột nhiên dãy dụa thoát khỏi sau đó chạy đến trước mặt của Thế tử kêu oan.”
“Có thể là do nàng ta cảm thấy trừng phạt như vậy là quá nặng sao? Hai mươi gậy còn những người phụ trách lai là những thái giám ác độc, một thân thể yếu đuối như vậy xác thực đúng là không thể chịu đựng nổi.”
Địa Lợi lắc đầu: “Đây cũng không phải, nàng nói là người khác cố ý gài bẫy cho nàng nhảy vào, đây là chuyện không thể nào một tên không phải đàn ông thì làm sao nàng lại có thể yêu đương vụng trộm với người đó được?
Phó tổng quản Ngụy sai người vả miệng không cho nói gì sau đó đem người mang xuống, tất cả chúng ta cũng không coi đây là chuyện gì quan trọng cả dù sao thì mấy chuyện bẩn thỉu này ở trong cung nhìn mãi cũng quen mắt nhưng ai biết được tiểu thế tử lại vẫn luôn để ở trong lòng cảm thấy tò mò.
Chuyện này tụi nô tỳ làm sao dám nói hưu nói vượn với hắn, vẫn luôn một mực che dấu khiến cho hắn càng cảm thấy tò mò.”
Việc thái giám và cung nữ vụng trộm ở trong cung nhìn mãi cũng quen, hơn nữa cũng chính là tin tức mà những phi tần ở trong cung thích nghe ngóng, và thậm chí sẵn sàng làm mai nhưng mà lén lút gặp riêng thì nói lại là chuyện khác.
Tuy nói bọn họ đều là người đáng thương nhưng mà quy củ chính là quy củ, chạy đến cầu xin một đứng nhỏ như Vân Triệt làm cái gì?
Bởi vậy mà Lãnh Băng Cơ cảm thấy vô cùng không vui: “Cung nhân nào ở trong cung mà lại dám lớn mật như vậy?”
Địa Lợi rủ con người xuống: “Nghe nói là đại nha đầu cung nữ thiếp thân của Yến tần nương nương, hôm nay đã không còn có chủ tử cho nên bị chuyển đến Yến Y cục.”
Yến Tần lúc trước?
Lãnh Băng Cơ hừ nhẹ một tiếng, chủ tử đã không biết trời cao đất rộng, vậy mà người hầu cũng không biết thân biết phận.
Nhưng mà nhà xí ở xung quanh đó có không ít người đi cái nha đầu này não bị gì sao? Vậy mà dám chạy đến loại khu vực đó để làm chuyện hồ đồ?
“Có thể là do bị người khác tính toán.” Lãnh Băng Cơ cũng thuận miệng phỏng đoán.
Địa Lợi nhẹ nhàng mà “Vâng” một tiếng: “Thấy nàng ta bị đánh toàn thân đầy máu trông thật đáng thương. Hơn nữa…”
“Hơn nữa cái gì?”
Địa Lợi mất kiên nhẫn: “Ngày hôm sau khi nàng ta đước cung nhân đưa ra ngoài thì gần như đã chết nhưng mà vẫn thì thào nói cài gì mà oan uổng, chưa từng lắm lời trước mặt Huệ Phi nương nương.”
Ở trước mặt của Huệ Phi? Trong lòng của Lãnh Băng Cơ khẽ động, nàng nhớ tới Huệ Phi rằng đã nói với nàng rằng nàng ta đã từng thẩm vấn qua những cung nhân hầu hạ Yến Tần, hơn nữa cũng nắm bắt được một số manh mối về cái chết của Yến tần.
Chẳng lẽ chính là cung nữ này sao? Nàng ta biết được điều gì rồi sao? Có phải là vì như vậy cho nên mới chọc phải tai họa rồi bị đuổi ra ngoài cung có phải không?
Nếu không thì nàng cũng chỉ là một cung nữ ở trong Yến Y Cục làm sao sẽ cần đến một phó tổng quản ra tay.
“Hiện tại cung nữ này ở chỗ nào? Ngươi có biết không?”
Địa Lợi lắc đầu: “Sáng sớm ngày hôm sau đó bị tống xuất khỏi cung, về phần đi nơi nào thì cũng không ai biết được?”
Một phi tần đã chết cũng không liên quan đến Lãnh Băng Cơ, ban đầu nàng cũng không muốn tìm hiểu ngọn nguồn của chuyện này. Có thể là nguyên nhân chết của Yên tàn quá là kỳ quặc, nếu như đó thực sự là do người khác cố ý làm ra thì sau khi giải được câu đố này thì sẽ có thể tìm ra được người đứng ở đằng sau chuyện này ở trong cung!
Về phần của tiểu tử Vân Triệt này thì Lãnh Băng Cơ cũng không tự chủ được mà thở dài, học giỏi mất ba năm mà học cái xấu chỉ mất có ba ngày, mới thả đi có mấy ngày mà đã như vậy, phải để cho phu tử dạy dỗ thật nghiêm khắc lại với được!
Lúc này Vân Triệt được Địa Lợi đưa đi rửa mặt ăn cơm, sau đó đưa đến chỗ phu tử học bài.
Vân Triệt mặt mày ủ rũ mà quệt miệng, vẻ mặt không tình nguyện. Nhưng mà mâu thân của mình lại giống như dâm tặc cho nên hắn cũng không dám già mồm.
Hôm nay Mộ Dung Phong rất rảnh rỗi, vốn là muốn được gần gũi với nương tử. Nhưng mà Lãnh Băng Cơ lại vội vã tiến cung, để thay thuốc cho lão gia tử, sau đó là nghe ngóng chuyện của cung nữ kia đến tột cùng là như thế nào. Hắn lo lắng cho Lãnh Băng Cơ cho nên cũng đi theo cùng nhau tiến cung.
Chiếc xe của bọn họ vừa vào cung thì từ xa đã nhìn thấy một người phụ nữ đang quỳ gối đầu cúi gằm xuống vẫn không nhúc nhích giống như là một bức tượng.
Ngự Lâm quân canh giữ cửa cung ngạo nghễ hùng dũng mà chặn lại đường vào cung.
Đợi đến lúc đến gần thì bọn họ phát hiện ra đây không phải là người nào khác mà chính là Hiên Vương.
Tâm tình cuối cùng cũng thanh tịnh lại, cũng đã biết nhanh chóng đến đây để thỉnh tội với lão gia tử.
Cũng không biết đã quỳ ở đây bao lâu, hoàng đến lão gia tử nhất định không muốn gặp, trông đáng thương đến lạ.
Hắn nghe được tiếng của Lãnh Băng Cơ và Mộ Dung Phong đến thì lập tức ngẩng mặt lên, giống như là nhìn thấy được hy vọng trong mắt như là có ánh sáng rọi đến.
“Tam đệ, tam đệ muội, đại ca đã biết tội rồi, hôm qua đa tạ hai người đã kịp thời đánh ta ngất xỉu, cho nên mới không gây nên sai lầm lớn, lát nữa khi thấy phụ hoàng thì phiền ngươi có thể nó giúp ta vài lời ngon ngọt trước mặt phụ hoàng được không, để cho ta gặp được lão nhân gia.”
Lãnh Băng Cơ và Mộ Dung Phong cũng cảm thấy rất khó xử, xem ra là lão gia tử vẫn rất tức giận cho nên cũng không muốn gặp.
“Thân thể của phụ hoàng không được khỏe, cho nên chắc là không thể gặp ngươi? Hay là ngươi cứ về trước đi, sau khi tinh thần của phụ hoàng tốt hơn thì hãy đến có được không?”
Hiên Vương như chém đinh chặt sắt: “Nhất định ta phải nhìn thấy được phụ hoàng. Tam đệ muội, ta biết rõ là phụ hoàng coi trọng ngươi, ngươi mở lời thì phụ hoàng cũng sẽ nghe, ngươi có thể giúp ta nói vài lời được không? Ta cũng chỉ muốn gặp mặt một chút nói vài lời mà thôi.”
“Lão gia tử coi trọng ta sao? Tại sao ta lại không biết chuyện này vậy? Mắng chửi cũng không ít, hiểu lầm như thế này có vẻ hơi xấu hổ rồi.”
Lãnh Băng Cơ cũng không đành lòng từ chối: “Lúc nữa ta gặp phụ hoàng xem tình huống như thế nào nếu như thân thể của phụ hoàng cho phép thì ta sẽ nói.”
Trong lòng của Hiên Vương đầy hy vọng, đối mắt ngóng trông mà quỳ chờ ở đó.
Thị vệ biết được Lãnh Băng Cơ và Mộ Dung Phong cho nên tự giác để cho hai người bọn họ đi qua, hai người trực tiếp tiến cung đi vào Khang Đình Cung.
Tinh thần của lão gia tử hôm nay đã khôi phục không ít, đầu cùng không còn đâu chỉ là còn có chút chóng mặt, mà ngay cả thượng triều cũng không lên.
Thời điểm hai phu thê bọn họ đi đến thì Hạo Vương cùng với Duệ Vương cũng đã đến để thăm hỏi lão gia tử, tự mình bón thuốc.
Lão gia tử nhìn thấy Mộ Dung Phong thì cũng hòa hoãn rất nhiều nhưng vẫn tức giận như cũ mà dè bỉu: “Không phải ngươi muốn ở nhà nghỉ ngơi sao? Sao lại tiến cung làm cái gì? Mỗi ngày đều giống cái đuôi, đúng là không có tiền đồ.”
Mộ Dung Phong mím môi nói: “Nhi thần lo lắng cho phụ hoàng.”
Lão gia tử rất hưởng thụ hừ một tiếng sau đó ngoảnh mặt qua chỗ khác.
Lãnh Băng Cơ tiến lên kiểm tra miệng vết thương cho lão gia tử, thay thuốc cho ông ta sau đó lại thoa lên từng chút một.
Hoàng đế lão gia tử tựa vào giường không còn khí lực.
Cả ba huynh đệ của bọn họ ở một bên ai cũng không lên tiếng.