“Cứ cho là như vậy đi, con thực sự muốn đi làm cái chuyện kiểu kia, con vẫn sẽ bị người đời khinh thường và nhạo báng đấy.”
“Cứ nói con làm hay không làm việc con đã nhận không đi.”
“Con, con, con…”
Thầy Dược từng bước từng bước ép sát, thúc dục nói: “Nói đi, con nhóc này mau nói đi chứ!”
Lý Ngãi Quý nghiến răng, dùng sức gật đầu.
“Làm, thầy à, người cứ yên tâm đi! Cho dù con không còn cách nào nữa, cuối cùng dù phải dùng dao kề lên cổ Lâm Thiệu Huy, con cũng nhất định túm được cậu ta!”
Thầy Dược chớp chớp mắt, cười hỏi: “Thật không, nói lời giữ lời?”
Lý Ngãi Quý vỗ vỗ ngực: “Thật mà, Lý Ngãi Quý của thầy nói được làm được, người với mấy vị trưởng bối cứ đợi tin tốt của con đi.”
Cùng lúc đó, tiệm trà Vân Hải, trong phòng bao riêng tầng hai.
Vương Diễm Lệ đang cùng anh trai mình Vương Hữu Tài uống trà, một người khác cũng đang ngồi đó là Vương Chí Quân.
“Anh hai, anh nói xem cái thằng nhóc Võ Đông Anh đó cũng đúng thật là,”
Vương Diễm Lệ tức giận nói:
“Nghĩ ra bao nhiêu cách như thế, vậy mà vẫn không nhốt thằng phế vật Lâm Thiệu Huy kia vào tù được.”
Có điều bà ta không biết rằng, Võ Đông Anh vì muốn diệt trừ Lâm Thiệu Huy mà đã bỏ ra một khoản lớn, định khiến cho Lâm Thiệu Huy bị treo cổ ở trong trại tạm giam.
Hiện tại không phải tự khiến cho bản thân bị còng đầu vào tù sao!
Có khi thậm chí, không lâu nữa, anh ta còn lãnh án tử hình cũng nên!
Vương Hữu Tài hít một hơi thật sâu, nói:
“Haiz, chúng ta có nóng vội hơn nữa cũng không có tác dụng gì. Võ Đông Anh là cậu chủ nhà họ Võ, còn chẳng làm gì được Lâm Thiệu Huy, chúng ta thì có thể làm được gì chứ?”
Vương Diễm Lệ tức giận vỗ bôm bốp lên bàn hai cái, mắng.
“Còn không phải sao, Từ Đức Tường và Từ Hữu Dung nhà chúng ta căn bản không cùng một lòng với em. Cái con nhóc chết tiệt Hữu Dung kia trước đây ít nhiều gì còn nghe theo lời em nói, mà gần đây không biết bị làm sao, cứ như bị chọc phải tiết gà ấy, đến lời cũng không buồn nói với em nữa rồi, đúng là sắp tức chết em mà!”
Đến lúc này Vương Diễm Lệ vẫn cảm thấy bản thân không sai, tất cả những chuyện bà ta làm không phải đều vì tìm cho Từ Hữu Dung một nhà chồng tốt sao? Vậy mà cô ta còn không biết cảm kích?
Nghe thấy Vương Diễm Lệ nói như vậy, Vương Chí Quân nãy giờ vẫn im lặng cười thảm một cái:
“Cô à, con có cách có thể khiến Hữu Dung nghe theo lời của cô, còn có thể khiến tên nhóc Lâm Thiệu Huy quỳ trước mặt cô như một con chó vậy.”
Hả?
Vừa nghe thấy lời này, Vương Hữu Tài cùng với Vương Diễm Lệ đều ngơ ngác, nghi ngờ nhìn Vương Chí Quân.
Gần như không dám tin rằng, những lời này lại do chính Vương Chí Quân nói ra.
Vương Chí Quân chính là một loài gặm nhấm bất tài vô dụng, cậu ta thì có thể có cách gì chứ?
Ngày cả Vương Hữu Tài cũng lên tiếng trách mắng nói:
“Mày câm miệng cho ba, mày không nói gì không ai bảo mày câm đâu!”
Rõ ràng đến cha đẻ của Vương Chí Quân cũng không tin vào tên vô dụng Vương Chí Quân này có thể làm được chuyện gì khiến Từ Hữu Dung và Lâm Thiệu Huy ngoan ngoãn nghe lời cả.
“Ba, con thực sự có cách mà, sao ba không thèm tin con vậy?”
Vương Chí Quân nóng vội nói, cách này hắn đã ấp ủ rất lâu rồi.
Vương Hữu Tài lại hừ lạnh một cái, tức giận nói:
“Chính vì tao tin mày, nên mới đưa hết 50 triệu đô kia cho mày, cho nên mới bị mày đem đi cược mất trắng rồi đấy.”
Lúc mới biết tin này, ông ta xém chút nữa đột quỵ tại chỗ!
Tới 50 triệu đô lận!
Trong thời gian ngắn ngủi mấy ngày, liền để cho Vương Chí Quân làm mất sạch!
Mà Vương Chí Quân còn định giấu diếm ông ta, nếu không phải ông ta phát hiện ra manh mối, Vương Chí Quân đến tiền bơm xăng cũng trả không nổi, cuối cùng dưới sự truy hỏi của Vương Hữu Tài, mới chịu nói ra toàn bộ sự thật.
Dưới tình hình lúc đó, Vương Hữu Tài có thể nhịn xuống mà không đánh chết Vương Chí Quân, có thể nhìn thấy được đây chính là tình thân.
Mà biểu cảm của Vương Chí Quân cũng có chút ngại ngùng, sau đó liền liến thoắng giải thích nói:
“Ba, chỉ cần ba làm theo kế hoạch của con, đừng nói là 50 triệu đô, kể cả là 5 lần 150 triệu đô, Lâm Thiệu Huy cũng phải trả!”
Hả?
Vương Hữu Tài vô cùng kinh ngạc nhìn chằm chằm Vương Chí Quân, hình như không biết vì sao Vương Chí Quân lại tự tin như vậy!
Mà Vương Diễm Lệ như muốn nắm lấy một tia hi vọng, hỏi Vương Chí Quân:
“Chí Quân, con thực sự có cách sao?”
Vương Chí Quân vỗ vỗ lồng ngực, đầy tự tin nói:
“Đó là tất nhiên rồi, con đã chuẩn bị rất tốt cho việc moi tiền Lâm Thiệu Huy rồi, hơn nữa số tiền này hắn còn không thể không trả!”
Trong lúc nói chuyện, gương mặt Vương Chí Quân mang theo một biểu cảm tham lam cực kì rõ ràng, dường như cực kì tự tin, Lâm Thiệu Huy nhất định sẽ khuất phục trước hắn.
Bởi vì kế hoạch của hắn, không thể thất bại!
Mà sau đó Vương Hữu Tài và Vương Diễm Lệ liên tục truy hỏi kế hoạch của Vương Chí Quân.
“Hai người nghe con nói!”
Vương Chí Quân vặn nhỏ giọng lại, khuôn mặt cười xấu xa, sau đó đem kế hoạch của mình nói cho Vương Hữu Tài cùng Vương Diễm Lệ nghe.
Nói đến cuối cùng.
Vương Hữu Tài và Vương Diễm Lệ đều lộ ra biểu cảm vui mừng như điên.
“Hay, kế hoạch này hay lắm! Cứ thế này Lâm Thiệu Huy kia, buộc phải nghe theo sắp xếp của chúng ta rồi!”
Vương Hữu Tài ha ha cười lớn, ánh mắt lại hiện ra nồng đượm than lam:
“Con nói rất đúng, 50 triệu quá ít rồi, một khi thực hiện theo kế hoạch của con, kể cả có nhiều tiền hơn Lâm Thiệu Huy cũng phải nộp cho chúng ta!”
Mà Vương Diễm Lệ cũng bắt đầu cười lạnh:
“Cứ như thế này, không những chúng ta có thể kiểm soát được thứ phế vật Lâm Thiệu Huy kia, đến Hữu Dung cũng phải nghe theo lời của chúng ta!”
Thấy hai người đều đồng ý với kế hoạch của mình, Vương Chí Quân càng vui ra mặt, hắc hắc cười:
“Thế nào, con không khiến hai người thất vọng chứ?”
“Cô à, đợi sau khi chuyện này kết thúc, Từ Hữu Dung nhất định phải lấy Võ Đông Anh rồi, đến lúc đó cô cũng hốt được một chàng rể quý, chúng ta song hỷ lâm môn luôn!”
Vương Diễm Lệ nhìn thấy kết quả, liền thân thiết hỏi han.
Nghe tới câu này!
Vương Diễm Lệ lập tức cười lạnh một tiếng:
“Cô sớm đã nhìn ra Hữu Dung với tên vô dụng kia có quan hệ không rõ ràng rồi, nhưng thằng nhóc Võ Đông Anh kia so với tên vô dụng Lâm Thiệu Huy, tốt hơn không biết bao nhiêu lần, cô tuyệt đối sẽ không để con gái mình rơi vào tình cảnh thảm hại như Bạch Tố Y kia đâu!”
“Diễm Lệ, cô nhất định phải hợp tác với bọn con, suy cho cùng gia đình cô cũng đáng thương. Một bạn trai tốt, cứ thế bị Lâm Thiệu Huy hại bị đuổi ra khỏi tông môn, Từ Hữu Dung sống không chết người, chết không thấy xác!”
Vương Hữu Tài căm hận nói: “Mặc kệ Võ Đông Anh có thắng hay không, chúng ta tuyệt đối không được dễ dàng từ bỏ, nhất định phải nghĩ mọi cách, khiến Lâm Thiệu Huy phải trả giá mới được.”
Nhưng nghe thấy lời này, sắc mặt Vương Diễm Lệ buồn rầu, thở dài nói:
“Haiz, anh hai, anh nghĩ em không muốn sao? Nhưng vấn đề là chuyện không có đơn giản như vậy. Tên vô dụng Lâm Thiệu Huy kia cứ gặp may suốt thôi, cứ mỗi lần nhìn thấy hi vọng đuổi nó đi, thường lại bị nó phản lại cho một đòn.”
“Bộp” một tiếng, làm Vương Diễm Lệ, Vương Hữu Tại bị doạ cho giật băn bắn.
Thì ra là Vương Chí Quân dùng tay đấm lên bàn một cái.
“Mẹ nó, phế vật Lâm Thiệu Huy chết tiệt, giữ lại hắn, sớm muộn gì cũng thành mối hoạ, Vương Chí Quân con mà không đuổi cùng giết tận hắn, thề không làm người!”
Vương Diễm Lệ dùng tay xoa xoa lồng ngực, bực bội nói.
“Cái thằng nhóc này làm giật hết cả mình, cứ cho là con muốn đuổi tên nhóc Lâm Thiệu Huy kia đi, cũng không được để bản thân bị dính vào, biết chưa?”
Vương Hữu Tài cũng dạy dỗ: “Đúng vậy, Chí Quân, chúng ta nghĩ cách thì cứ nghĩ cách, đừng có chốc chốc kích động. Lỡ như bị phía công tố viên bắt được thóp, chính con cũng không có kết cục tốt đâu.”
“Ba, cô, hai người yên tâm, con không ngốc tới vậy, con tự biết định lượng mà.” Vương Chí Quân cười lạnh nói.
Trong đầu cậu ta chợt hiện lên một cảnh, Lâm Thiệu Huy quỳ trước mặt cậu ta, đầu dập lấy dập để, cầu xin cậu ta buông tha cho mình.