Ma Vương Siêu Cường Của Thế Giới Hắc Ám

Chương 1548: Chương 1548: Chương 1630




“Nếu như đêm nay hắn không giao tiền ra, trực tiếp nói tin tức này cho Bạch Tố Y, làm cho hắn ăn không được nuốt cũng không xong!”

“Vẫn là cháu thông minh!”

Vương Hữu Tài cũng cười và vỗ vai Vương Chí Quân, như nhìn thấy năm trăm triệu trong túi!

Vào buổi tối khi gia đình Lâm Thiệu Huy và Bạch Tố Y đang ăn cơm thì nhận được cuộc gọi từ Vương Chí Quân:

“Ai vậy?”

Lâm Thiệu Huy hỏi.

“Là tôi, Vương Chí Quân!”

Vương Chí Quân hùng hổ nói, bộ dạng hắn trông như chẳng sợ trời đất.

Tút tút…

Nhưng Lâm Thiệu Huy trực tiếp cúp điện thoại, cũng lười nói chuyện với tên ngốc này.

Vương Chí Quân ở đầu bên kia hoàn toàn chết lặng, như không tin được Lâm Thiệu Huy lại dám cúp điện thoại của mình.

“Vương Chí Quân, có chuyện gì vậy, cháu đã nói gì với tên rác rưởi đó?”

Nhìn Vương Chí Quân với vẻ mặt kinh ngạc, Vương Diễm Lệ khó hiểu hỏi.

Vương Chí Quân gầm lên với vẻ mặt u ám:

“Cái tên rác rưởi đó, hắn dám cúp điện thoại của cháu!”

Cái gì!

“Tên rác rưởi đó mà lại kiêu ngạo như vậy à?”

Vương Diễm Lệ sắc mặt u ám nói, trong lòng bà ta vô cùng tức giận.

Điểm yếu của Lâm Thiệu Huy trong tay bọn họ, thế mà lại dám kiêu ngạo như vậy?

“Gọi lại cho hắn đi, nếu hắn dám cúp máy, chúng ta liền huỷ hoại hắn.”

Vương Chí Quân tức giận gọi lại cho Lâm Thiệu Huy.

“Alo?”

Giọng nói thiếu kiên nhẫn của Lâm Thiệu Huy phát ra từ đầu dây bên kia.

“Lâm Thiệu Huy, nếu mày mà dám cúp máy, mày sẽ hối hận.”

Vương Chí Quân trực tiếp rống lên.

Lâm Thiệu Huy mỉm cười và hỏi:

“Chuyện gì sẽ xảy ra với tôi vậy?”

“Mày đang giả ngu à? Mày quên điểm yếu của mày vẫn ở trong tay tao sao? Có tin là tao sẽ đưa đoạn video của mày và Lý Huân Nhiên cho vợ mày xem không?”

Vương Chí Quân tức giận, cái thứ rác rưởi này mà dám có mặt mũi hỏi hắn có chuyện gì sao?

Thật sự còn giả vờ gì chứ?

Tên kia!

Lâm Thiệu Huy sầm mặt lại, anh đã sớm đoán được Vương Chí Quân và những người khác sẽ không dễ dàng bỏ cuộc như vậy, và bọn họ thật sự lại tìm đến.

Ngay lúc này, anh nói với giọng điệu rất tệ:

“Anh muốn gì?”

Với sự hiểu biết của anh về gia đình bọn họ, anh e rằng nếu không tống tiền anh thì bọn họ có thể bỏ qua khoản tiền này sao.

Nhìn thấy Lâm Thiệu Huy sợ hãi, Vương Chí Quân đắc ý nói:

“ Tối nay, đặt một phòng ở khách sạn năm sao, rượu ngon thức ăn ngon đợi tao đến, sau khi quyết định thì gọi điện thoại cho tao, tao sẽ nói điều kiện cho mày biết!”

Nói xong, Vương Chí Quân ngạo nghễ cúp điện thoại.

Trên mặt anh ta đầy vẻ kiêu ngạo, có vẻ như sau bữa cơm nhất định Lâm Thiệu Huy sẽ nghe theo lời của hắn.

Đến 7 giờ tối!

Lâm Thiệu Huy quả nhiên đã đặt một phòng và đợi bọn Vương Chí Quân đến.

Không phải là anh sợ bọn họ mà là anh không muốn làm lớn chuyện.

Dù sao thì, Bạch Tố Y bây giờ đang trong tình trạng cực kỳ nhạy cảm, Lâm Thiệu Huy không muốn lại kích thích cô.

Vì thế, nếu Vương Chí Quân chỉ muốn tiền, thì Lâm Thiệu Huy hy vọng sau khi Vương Chí Quân có được tiền sẽ dọn dẹp sạch sẽ và giải quyết dứt khoát vụ này.

Ngay lúc đó!

Cửa phòng bao được đẩy ra, một người bước vào.

Lâm Thiệu Huy nhìn chăm chú sau đó mặt biến sắc nói: “Tại sao lại là cô?”

Và bên kia không ngờ Lâm Thiệu Huy lại ở đây, ngạc nhiên hỏi:

“Lâm Thiệu Huy, sao anh lại ở đây?”

Không còn ai khác ở đây, chính là Từ Hữu Dung.

Lâm Thiệu Huy cười gượng gạo nói:

“Có vẻ như bọn họ đã không nói cho cô biết!”

Hả?

Từ Hữu Dung trở nên bối rối hơn, và không thể lý giải được: “Nói cho em biết cái gì?”

Giọng nói vừa cất lên!

Phía sau Từ Hữu Dung là nụ cười của Vương Chí Quân và những người khác.

Và Vương Chí Quân hoàn toàn coi mình là chủ nhân của bữa ăn này, nói một cách đắc ý: “Các người đều ở đây hết sao? Vậy thì cùng ngồi xuống đi chứ?”

Từ Hữu Dung càng khó hiểu, Vương Chí Quân thực sự mời cô và Lâm Thiệu huy cùng một lúc sao?

Hắn tính làm gì?

Hai người có gì cần nói với Vương Chí Quân chứ?

Từ Hữu Dung cũng nhận ra rằng bữa ăn này không hề đơn giản như cô ta tưởng tượng.

Vương Chí Quân liếc nhìn trên bàn đầy rượu và đồ ăn ngon, rồi hài lòng gật đầu:

“Tốt, tốt, tên nhãi này còn biết điều, tao cũng không bị mày làm cho tức giận, năm trăm triệu đồng mua chứng cứ phạm tội của mày!”

Năm trăm triệu đồng?

Từ Hữu Dung bị sốc!

Lúc này cô ta mới hiểu rõ, Lâm Thiệu Huy bị Vương Chí Quân nắm trong tay yếu điểm.

Yếu điểm này đáng giá năm trăm triệu đồng?

Quá đáng!

Khuôn mặt Từ Hữu Dung đột nhiên sa sầm lại, giận dữ hét vào mặt Vương Chí Quân:

“Vương Chí Quân, anh làm cái gì vậy?”

Nghe những lời nói đó!

Vương Chí Quân hờ hững liếc Từ Hữu Dung, rồi nói với vẻ khinh thường:

“Không có gì đâu, chỉ là chụp được vài tấm hình thôi!”

Sau đó, Vương Chí Quân ném ra một loạt các bức ảnh!

Trong số đó, Lâm Thiệu Huy bị Lý Huân Nhiên cưỡng hôn, và Lâm Thiệu Phong đang ôm Từ Hữu Dung!

Từ Hữu Dung lập tức sững sờ, bức ảnh chụp cô và Lâm Thiệu Huy không phải là khi Lâm Thiệu Huy lần trước sau khi cứu cô trong khách sạn liền đưa cô tới bệnh viện hay sao?

Nhưng Vương chí Quân thực sự đã lên kế hoạch sử dụng việc này để tống tiền Lâm Thiệu Huy.

Khốn nạn!

Đúng là đồ cầm thú!

Lâm Thiệu Huy không còn biện pháp nào khác mới ôm cô để cứu cô, vậy mà vương Chí Quân lại lợi dụng chuyện này để làm ầm lên như vậy?

“Vương Chí Quân làm sao anh có thể không biết xấu hổ như vậy chứ? Lâm Thiệu Huy là cứu tôi!”

Từ Hữu Dung rống lên một cách điên cuồng, ngay lúc này cô ta có ác cảm sâu sắc với Vương Chí Quân.

Cô ta chưa bao giờ nhìn thấy một kẻ đáng kinh tởm và vô liêm sỉ như vậy trong đời!

Nhưng Vương Chí Quân không quan tâm chút nào, anh ta còn cười vô lại:

“Chửi đi! Chỉ cần tên rác rưởi đưa cho tôi năm trăm triệu, hắn muốn mắng chửi tôi như thế nào cũng được.”

Lúc này trong mắt Vương Chí Quân chỉ có tiền!

Chỉ cần đưa tiền cho anh ta, Lâm Thiệu Huy và Từ Hữu Dung có thể mắng chửi anh ta tất cả những gì mà bọn họ muốn.

Như vậy chả có nghĩa lý gì!

Mà Lâm Thiệu huy cũng vô cùng kinh ngạc, Vương Chí Quân dám lớn tiếng trực tiếp đòi 500 triệu?

Anh còn cho rằng nhiều nhất là vài triệu là xong, anh cuối cùng cũng không ngờ rằng người nhà bọn họ lại lòng tham không đáy, không có liêm sỉ như vậy.

Lâm Thiệu Huy thở hắt và mỉm cười:

“Năm trăm triệu, anh không nghĩ là quá nhiều sao? Anh cho rằng tôi có thể có năm trăm triệu à?”

“Như anh đã nói, tôi chỉ là đứa ở rể, suốt ngày ăn bám, ăn không ngồi rồi. Ở đâu mà có thể kiếm ra nhiều tiền như thế?”

Thế nhưng!

Vương Chí Quân hoàn toàn không quan tâm!

Vương Chí Quân khịt mũi lạnh giọng nói:

“Lâm Thiệu Huy, mày đừng giả vờ giả vịt với tao. Ngày hôm nay bọn tao đều chứng kiến Bạch Tố Y say mê mày như thế nào. Chỉ cần mày mở miệng cô ta có thể không cho mày sao?”

“Năm trăm triệu 1 đồng cũng không thể thiếu! Nếu không đưa, chúng tao sẽ giao những bức ảnh này cho Bạch Tố Y, cô ta chắc chắn sẽ ly hôn với mày, mày sẽ mất trắng!”

Vương Chí Quân tin rằng Lâm Thiệu Huy chắc chắn sẽ có tiền.

Vì nếu Lâm Thiệu huy không đưa tiền thì tổn thất của anh không chỉ là năm trăm triệu!

Chỉ cần Lâm Thiệu Huy không phải là đồ ngốc anh ta nhất định sẽ đưa tiền.

“Vậy là anh dùng tình cảm của Bạch Tố Y dành cho tôi như một quân bài tình cảm để tống tiền tôi đúng không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.