"Vâng... Là ông ấy!"
Sau khi nhìn thấy người đi đầu mặc áo ngũ thân ấy, đôi mắt dễ thương của Bạch Tố Y lập tức mở tròn xoe, dường như không dám tin vào hai mắt của mình.
Đặc biệt, khi cô nghe được Thẩm Thái Công cung kính gọi ông lão mặc áo ngũ thân này là "Ông Thanh", Bạch Tố Y sửng sốt.
"Phí Trường Thanh! Em, em nhớ ra rồi, ông ấy là nhà giàu nhất thành phố Nam Hải - Phí Trường Thanh!"
"Nghe nói, năm đó ông ấy dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, bắt đầu từ bày hàng bán vỉa hè, sau này gây dựng lên dòng họ khổng lồ nhà họ Phí! Danh nghĩa sản nghiệp không chỉ là ở thành phố Nam Hải, thậm chí đã liên quan đến thành phố Nam Giang, và toàn bộ tỉnh Nam Lộc!"
"Thảo nào lúc nãy em thấy ông ấy quen mắt như vậy!"
Trái tim của Bạch Tố Y đập loạn xạ.
Sau đó cô ấy đưa đôi mắt xinh đẹp của mình nhìn về phía bên cạnh Lâm Thiệu Huy:
"Lâm Thiệu Huy, anh hãy nói thật với em, làm sao anh lại quen biết Phí Trường Thanh? Rốt cuộc thì anh và ông ấy có quan hệ như thế nào?"
Bạch Tố Y nhìn người chồng của mình, càng cảm thấy khó có thể tin được.
Dù sao, trong mắt của tất cả mọi người, Lâm Thiệu Huy chỉ là một người không có công ăn việc làm, không có năng lực, chỉ là con rể ăn chực nằm chờ ở nhà.
Nhưng bây giờ, một bộ y phục của anh đã tương đương với tài sản của một người giàu có, và một người anh quen chính là người cầm đầu của một dòng họ cực lớn.
Đây quả thực là điều đã phá vỡ nhận thức của Bạch Tố Y.
Nghe vậy, Lâm Thiệu Huy chỉ là nhàn nhạt nhún vai, ăn ngay nói thật:
"Thật ra trước kia anh và ông ấy chỉ có duyên gặp mặt một lần, là do Cao Chí Viễn giới thiệu!"
Sao?
Gặp mặt một lần!
Bạch Tố Y gắt gao nhìn chằm chằm vào Lâm Thiệu Huy, phát hiện vẻ mặt khi nói chuyện của đối phương rất bình tĩnh không sợ hãi, hiển nhiên không giống như là đang nói dối.
Phù...
Lập tức, Bạch Tố Y không khỏi nhẹ nhàng thở ra, trong ánh mắt hơi có chút thất lạc:
"Được rồi! Có lẽ một nhân vật thế này không phải là người anh có thể quen biết kết giao! Về sau anh nên hạn chế tiếp xúc với Phí Trường Thanh đi. Dù sao người ta lại là người nổi tiếng giống như Từ Minh Long vậy! Nếu như anh không cẩn thận đắc tội thì sẽ đem lại tai họa lớn cho chúng ta mất!"
Trong lòng Bạch Tố Y đang rất phức tạp.
Cô hi vọng chồng của mình có những mối quan hệ bền chặt, nhưng trong lòng cô lại sợ hãi tính cách Lâm Thiệu Huy sẽ làm anh có mâu thuẫn với những nhân vật lớn kia.
Nghe thấy Bạch Tố Y dặn dò, Lâm Thiệu Huy chỉ nhàn nhạt nhẹ gật đầu.
Tất nhiên, anh cũng không muốn quen biết những người như Phí Trường Thanh này! Bởi vì trong mắt anh những người này không có tư cách quen biết với mình.
Nhưng giờ phút này, Lâm Thiệu Huy nhìn về phía vẻ mặt người nhà họ Thẩm thì lộ ra một tia nghiền ngẫm và cổ quái như chuẩn bị được xem trò hay.
...
"Ha ha ha... Ông Thanh, không ngờ ông lại đích thân đến đây đấy!"
Giờ phút này, khuôn mặt già nua của Thẩm Thái Công gần như nở ra, tươi cười kia y hệt vừa nịnh nọt vừa lấy lòng.
Không chỉ có mỗi ông ta! Ở phía sau ông ta, cậu út Thẩm Kiến, đám người mợ hai, cả một đám mặt mũi cũng tràn đầy nịnh nọt và vẻ kính sợ.
Nhìn thấy một màn này!
Phí Trường Thanh không khỏi mỉm cười, thân thiện nói:
"Ông cụ Thẩm, không cần quá mức khách sao! Thật ra tôi còn muốn cảm tạ một vị thân thích của nhà họ Thẩm các ông! Nếu như không có anh ta thì sợ rằng tính mạng của cháu gái tôi đều khó bảo toàn!"
"Không thể không nói, người họ hàng kia của ông thật sự là rồng phượng giữa mọi người, tài năng vô song!"
Cái gì!
Sau khi nghe thấy Phí Trường Thanh nói như thế, vô luận là Thẩm Thái Công hay là bọn người Thẩm Kiến đều bị sốc.
Cảm ơn một người họ hàng của nhà họ Thẩm? Hơn nữa nghe có vẻ chính người họ hàng nhà mình này còn cứu được mạng của Phí Trường Thanh và cháu gái ông ta.
Đặc biệt, lại có thể đạt được ca ngợi từ nhân vật lớn như Phí Trường Thanh là "rồng phượng giữa mọi người, tài năng vô song". Điều này... thật sự khó có thể tưởng tượng được nổi.