Dựa theo lời ông chủ mà đi làm?
Mọi người có mặt trong nhà hàng đều ngơ ngác sau khi nghe xong lời Hổ Vằn nói.
Nhất là đám người Gấu Đen cơ bản không hiểu rõ lời Hổ Vằn.
Ông chủ ư?
Nơi này làm gì có ông chủ nào?
Càng đừng nói đến Hổ Vằn tự mình gọi “ông chủ”?
Lúc Gấu Đen và Trịnh Lam Anh còn đang mờ mịt, không hiểu rõ “ông chủ” mà Hổ Vằn nói rốt cuộc là ai, hai người họ lại ngạc nhiên phát hiện một nhóm người vạm vỡ, mặc đồ tây xung quanh đồng loạt xông đến phía họ, trong nháy mắt đã đè bọn họ ngã xuống đất.
Ôi…
Cảnh tượng này làm cho sắc mặt Gấu Đen và Trịnh Lam Anh thay đổi mạnh mẽ, không dám tin tưởng vào hai mắt của mình.
“Khốn nạn, mấy người đè tôi làm gì? Ý của đại ca chúng tôi là kêu các người đối phó với tên nhóc kia!” Vẻ mặt Gấu Đen không thể tin mà điên cuồng hét lớn.
Trịnh Lam Anh ở bên cạnh bị năm sáu người đàn ông to lớn đè xuống mặt đất, sắp bị dọa cho tè ra quần: “Hổ… Hổ Vằn! Bọn họ có bị lầm hay không? Tại sao bọn họ lại đối phó với tôi?”
Thật sự khó tin!
Không chỉ có hai người bọn họ, ngay cả các khách hàng bên cạnh cũng hoài nghi bản thân nhìn thấy ảo giác.
Chuyện này, làm sao có thể!
Không phải nên cắt đứt gân tay và gân chân của Lâm Thiệu Huy hay sao?
Rốt cuộc bọn họ đè Gấu Đen và Trịnh Lam Anh trên mặt đất là có ý gì?
Tất cả mọi người đều mang vẻ mặt khó hiểu.
Ngay tại lúc này!
“Cộp cộp cộp!”
Bọn họ nhìn thấy dường như Hổ Vằn không có nghe thấy tiếng thét chói tai của hai người Gấu Đen, anh ta dẫn theo cả đám người đàn ông mặc đồ đen đồng loạt đi đến chỗ của Lâm Thiệu Huy.
Cho đến khi bọn họ đi đến trước mặt Lâm Thiệu Huy thì…
“Soạt soạt soạt…”
Hổ Vằn dẫn đầu, gần một trăm người đồng loạt cúi người một cái thật sâu với Lâm Thiệu Huy: “Kính chào ông chủ!”
Âm thanh to lớn vang vọng không dứt trong nhà hàng phương Tây.
Nhưng một câu này không khác gì tiếng sấm nổ bên tai đối với mọi người, làm cho họ kinh ngạc đến trợn mắt há mồm.
Cảnh tượng ấy vừa hoành tráng vừa chấn động.
Nhân vật truyền kỳ như Hổ Vằn lại mang theo gần một trăm người đàn ông vạm vỡ mặc đồ tây đồng loạt cúi đầu hành lễ trước một người. Nếu cảnh tượng này rơi vào trong mắt những người ở thành phố Nam Giang, tuyệt đối sẽ làm cho thành phố Nam Giang xảy ra chấn động.
Nhưng hiện tại nó lại chân chân thật thật xảy ra trước mặt bọn họ.
Điều này làm cho mỗi người cảm thấy như đang nằm mơ và không dám tin tưởng.
“Ông chủ? Cậu ta… cậu ta sao có thể là ông chủ được?” Gấu Đen trợn to mắt, vẻ hoảng sợ hiện lên trong mắt của anh ta.
Bây giờ, anh ta chợt nhớ lại lúc trước Diều Hâu từng nhắc nhở anh ta, Lâm Thiệu Huy nhìn rất quen mắt, dường như trước kia ở câu lạc bộ Bảo Thịnh, Diều Hâu đã từng thấy đại ca Hổ Vằn của mình cúi đầu hành lễ với người này.
Vốn dĩ, Gấu Đen cho rằng Diều Hâu đã nhìn lầm rồi, tên nhóc Lâm Thiệu Huy này gầy gò như que củi khô thì làm sao có thể được người như đại ca của mình cúi đầu hành lễ.
Mà hiện tại…
Anh ta đã hiểu được, thì ra Lâm Thiệu Huy chính là… ông chủ của đại ca mình?
Đâu chỉ riêng anh ta, hiện tại, Trịnh Lam Anh ở bên cạnh thiếu chút nữa rớt cả tròng mắt ra ngoài.
Nhìn thấy mọi người đông đúc cúi chào, nhìn Lâm Thiệu Huy kia cười nhàn nhạt trông như vô hại, Trịnh Lam Anh chỉ cảm thấy một dòng khí lạnh nháy mắt chạy từ bàn chân đâm thẳng lên ót khiến cho da đầu anh ta muốn nứt ra.
“Không… không thể nào, tại sao cậu ta có thể là ông chủ của Hổ Vằn? Trời ạ, điều này làm sao có thể!”
Trái tim của Trịnh Lam Anh bỗng chốc chìm xuống đáy cốc.
Hơn nữa sau khi nghĩ đến việc bản thân muốn cắt đứt gân chân của ông chủ Hổ Vằn, làm cho anh ta cảm thấy cả người giật mình một cái, một dòng nước tiểu từ trong đáy quần chảy ra.
Anh ta bị dọa… tiểu ra cả quần!
“Ông chủ, xin lỗi, là do tôi không có năng lực quản lý kẻ dưới, động chạm đến ông chủ, Hắc Tề Hổ tôi xin lỗi ông chủ!”
Hổ Vằn lại cúi người một lần nữa với Lâm Thiệu Huy, sau đó quay đầu lại nhìn về phía Gấu Đen và Trịnh Lam Anh bằng ánh mắt lạnh như băng: “Các người thật to gan, thế mà lại dám tuyên bố muốn cắt đứt gân tay và gân chân của ông chủ! Nếu đã như thế, vậy thì hiện tại… tôi tác thành cho các người!”