“Đó... Đó là Lâm Thiệu Huy?”
Giờ phút này, Thẩm Kiệt nhìn vào bốn bóng người ở chỗ cửa vào. Anh ta gần như hoài nghi mình hoa mắt.
Lâm Thiệu Huy, tên chết tiệt này sao có thể tiến vào được chứ.
Chẳng lẽ anh có vé vào?
Nhưng sao có thể chứ.
Không chỉ anh ta, bạn gái Chu Hiểu bên cạnh cũng đầy vẻ kinh ngạc. Cô ta hỏi Thẩm Kiệt:
“Thẩm Kiệt, vừa rồi không phải anh nói Bạch Tố Y không có thời gian mua vé, Lâm Thiệu Huy càng không có khả năng mua được vé sao? Vậy họ...”
Bẽ mặt!
Giờ phút này, dù là Thẩm Kiệt, hay là bạn gái Chu Hiểu đều cảm thấy mặt nóng ran.
Dù gì vừa rồi, thời điểm bọn họ tiến vào còn cười nhạo Lâm Thiệu Huy với Bạch Tố Y, thậm chí còn nói sau này thuật lại cho Bạch Tố Y nghe.
Nhưng ai mà ngờ, người ta chẳng phải vé bình thường.
Thẩm Kiệt nhớ tới dáng vẻ anh ta khoe khoang, hận không thể vả mạnh mình một cái.
“Hừ! Có vé thì ghê gớm à, chúng ta cũng có!”
Thẩm Kiệt hung tợn trừng mắt nhìn về hướng đám người Lâm Thiệu Huy, rồi sau đó nói:
“Chắc chắn là một nam một nữ bên cạnh chúng nó giúp chúng nó mua! Không cần phải xen vào bọn họ!”
Nói xong, Thẩm Kiệt quay đầu ngay lập tức, không để ý tới nữa.
Nhưng chốc lát sau, bạn gái Chu Hiểu bên cạnh anh ta đã sợ hãi kêu ra tiếng:
“Thẩm Kiệt, anh... Anh mau xem kìa, vé của Lâm Thiệu Huy với Bạch Tố Y hình như không phải vé phổ thông. Sao họ lại đi đến khu VIP phía trước ấy!”
Cái gì!
Lời này vừa nói ra đã dọa Thẩm Kiệt hoảng sợ.
Vị trí VIP, sợ là chỉ có nhóm quan tỉnh đời hai mới có khả năng mua được.
Mà Lâm Thiệu Huy với Bạch Tố Y, đến vé phổ thông còn chưa chắc tự mua được, sao có thể có vé VIP được chứ.
Ngay lúc ấy, Thẩm Kiệt mau chóng nhìn lại lần nữa.
Nhìn thấy ngay bốn người Bạch Tố Y vừa nói vừa cười đi qua khu vé phổ thông, đi đến khu VIP.
Ở lối vào khu VIP có mấy nhân viên kiểm tra.
“Giả, nhất định là giả! Những nhân viên kiểm tra kia chắc chắn sẽ không để cho bọn họ đi vào!”
Thẩm Kiệt khẩn trương siết chặt tay.
Dù sao nếu bốn người Lâm Thiệu Huy là VIP thật, mặt mũi anh ta chẳng còn nữa.
Nhưng vẫn còn cơ hội!
Lời cầu nguyện của Thẩm Kiệt hiển nhiên không có chút tác dụng nào.
Anh ta kinh ngạc nhìn thấy mấy nhân viên kiểm tra kia sau khi thấy vé của bốn người, sắc mặt cả đám biến đổi, rồi sau đó khom người mời đám Lâm Thiệu Huy đi vào.
Chát!
Thẩm Kiệt chỉ cảm thấy trên mặt anh ta dường như lại trúng một cái tát, làm anh ta vừa thẹn vừa giận.
“Khốn nạn! Bạch Tố Y, đứa con gái chết tiệt kia, rõ ràng có vé VIP, cũng không thèm nói một tiếng với tao, làm tao mất mặt như thế đấy!”
Khuôn mặt Thẩm Kiệt âm trầm.
Thậm chí, anh ta còn trách cứ Bạch Tố Y bị anh ta cười nhạo.
Đó là vé vào cửa VIP đó!
Quan đời hai ở tỉnh mới có khả năng chiếm được. Giá trị một tấm vé, ước chừng phải mấy trăm triệu; mà một hàng bốn người Lâm Thiệu Huy thì tương đương với tiền tỷ.
Này mẹ nó...
Trong mắt Thẩm Kiệt tràn ngập vẻ không cam lòng.
Đúng lúc này, bạn gái Chu Hiểu bên cạnh phát ra một tiếng thét chói tai khó có thể tin nổi:
“Không... Không thể nào! Bọn họ không đến khu vực VIP, còn đang đi tiếp lên trước nữa!”
Ầm!
Lời này vừa nói ra, làm cằm Thẩm Kiệt suýt giật mình rơi xuống.
Không phải VIP?
Còn đang đi lên phía trước?
Chuyện này... Sao có thể chứ, trước khu VIP là bốn vị trí VVIP.
Chẳng lẽ...
Dường như đã nghĩ tới sự việc nào đó khó mà tưởng tượng nổi, Thẩm Kiệt mau chóng nhìn lại về phía trước.
Ngay lúc đó, bọn họ nhìn thấy một hàng bốn người Lâm Thiệu Huy dưới tất cả những ảnh mắt kinh ngạc, hâm mộ, ghen ghét, nghi ngờ của người xem ở khu vé phổ thông và khu VIP; chậm rãi xuyên qua khu vực VIP, đi đến lối vào VVIP.