Quả nhiên!
Nghe thấy những câu nói này, lại phát hiện ánh mắt Phương Y Thần nhìn về phía Huy Tuấn tràn đầy tình cảm như vậy thì Đoạn Thuần đã hiểu rõ!
Fan hâm mộ cũng đã hiểu rõ.
Người mà Phương Y Thần nhớ nhung sâu đậm là Huy Tuấn.
Người mà Phương Y Thần yêu khắc cốt ghi tâm cũng là Huy Tuấn!
Vì Huy Tuấn, cô ấy đã đau khổ tìm kiếm ba năm, điên cuồng mở ba mươi sáu buổi hòa nhạc.
Hát bài hát của anh ta, biểu diễn ca khúc của anh ta, yêu anh ta!
Thật cảm động!
Giờ khắc này toàn bộ fan hâm mộ dường như đều chảy nước mắt.
Cuối cùng bọn họ đã hiểu rõ vì sao Phương Y Thần lại đau khổ tìm kiếm một người như vậy, có lẽ giống như hình tượng âm nhạc trước đây vậy.
Vị vua kia cứu được cô gái ấy. Mà cô gái ấy thì cả đời yêu vị vua kia sâu sắc!
Giờ phút này từng fangirl đều cảm động, bọn họ vừa khóc to vừa cao giọng hét:
“Tình yêu của người bình thường!”
“Tình yêu của người bình thường!”
“…”
Âm thanh làm rung động cả sân vận động, tiếng vang không dứt.
Từ một chỗ rồi như thuỷ triều lan tràn, hàng trăm người hét lên rồi đến hàng ngàn, hàng vạn người hét lên.
Tất cả fan hâm mộ đều đã hoàn toàn hiểu rõ ý nghĩa tên của buổi hòa nhạc này.
Tình yêu của người bình thường!
Khi em gặp anh, em sẽ yêu anh cả đời!
Tiếng hét đồng thanh cất lên, đinh tai nhức óc, rung động toàn bộ sân vận động.
Trong lúc này chỉ có một người sắc mặt trầm đến cực điểm, đó là Đoạn Thuần!
Anh không cam lòng!
Anh phẫn nộ!
Dù thế nào anh cũng không hiểu được, người con gái mà mình đã đau khổ theo đuổi ba năm, vì cô mà anh đã đi khắp thế giới tìm kiếm cúc vạn diệp, điên cuồng tìm kiếm. Chỉ vì một người từng gặp mắt mà đau khổ yêu thầm suốt ba năm!
Ngay sau đó ánh mắt âm trầm của Đoạn Thuần nhìn về phía Lâm Thiệu Huy,
Sau khi anh nhìn thấy nửa gương mặt của Lâm Thiệu Huy thì cơ thể run rẩy, trong đôi mắt anh tràn ngập sự không tin nổi.
“Sao anh ta… lại giống Lâm Thiệu Huy - chồng của Bạch Tố Y như vậy chứ?”
“Không! Không thể nào! Tên Lâm Thiệu Huy kia là một người cuồng bạo lực, là một kẻ điên! Tuyệt đối không thể là Huy Tuấn trước mặt được!”
Đoạn Thuần nghĩ tới đây thì lắc đầu, hoàn toàn xoá bỏ suy nghĩ Huy Tuấn giống Lâm Thiệu Huy ra khỏi đầu.
Nhưng không biết vì sao anh lại đổ hết những oán hận của mình với Huy Tuấn lên người Lâm Thiệu Huy!
Chưa bao giờ anh cảm thấy hận gương mặt kia của Lâm Thiệu Huy như vậy.
Cho dù tướng mạo giống Huy Tuấn thì cũng đáng chết.
“Thưa anh, xin mời xuống dưới!”
Đúng lúc này, bảo vệ sân khấu cuối cùng cũng xông vào nơi mà vệ sĩ của Đoạn Thuần đang canh giữ, xông thẳng lên sân khấu.
Anh ta không nói hai lời, kéo Đoạn Thuần ra khỏi sân khấu.
Dường như đến lúc này buổi hòa nhạc lại bước vào tiết tấu đúng đắn.
Tất cả mọi người đều đang chờ Huy Tuấn đáp lại!
“Tặng Huy yêu dấu!”
Âm thanh này càng vang dội hơn, vô số fan hâm mộ kích động đến nỗi đỏ bừng mặt mũi.
Nhưng chính lúc này xuất hiện một màn khiến mọi người kinh ngạc!
Lâm Thiệu Huy vừa hút thuốc, vừa không nói gì, chậm rãi đi về phía tối của sân khấu.
Cộc cộc cộc!
Từng bước chân của Lâm Thiệu Huy đều giống như đập vỡ trái tim của Phương Y Thần, khiến đôi mắt xinh đẹp của cô phải rơi nước mắt!
Tí tách!
Tí tách!
Không ngừng rơi xuống.
Đến khi thấy Lâm Thiệu Huy sắp rời khỏi sân khấu thì Phương Y Thần hoàn toàn sụp đổ.
Cô che chặt miệng mình, nước mắt rơi như mưa, buồn bã hét lên với bóng lưng của Lâm Thiệu Huy:
“Huy Tuấn, em biết em không xứng với anh, nhưng em sẽ cố gắng bắt kịp bước chân của anh!”
“Em biết em sẽ không thể quên được anh, nhưng em sẽ yên lặng dõi theo anh!”
“Em biết chúng ta không có khả năng!”
“Nhưng em… vẫn sẽ luôn chờ đợi!”
Tiếng hét buồn bã như từng chiếc búa nện vào tim của Lâm Thiệu Huy, khiến cơ thể của anh run lên.
Anh muốn nói gì đó nhưng ngàn vạn câu nói lại chẳng thể mở miệng ra, cả người mang theo cảm xúc phức tạp biến mất theo ánh đèn mờ tối.